“Xem ra, luận kiếm tại Phú Sơn, phải đưa vào danh sách quan trọng.”
Bùi Nguyên Minh cười cười.
Trịnh Tuyết Dương ngồi tại đối diện với Bùi Nguyên Minh, nhìn thấy biểu lộ của Bùi Nguyên Minh, nàng để sách trong tay xuống, nói khẽ: “Làm sao rồi? Nghĩ tới chuyện gì tốt hay sao thế?”
Bùi Nguyên Minh thả máy tính bảng trong tay xuống, cười cười nói: “Có một chuyện đã sớm phải làm, nhưng trước đó, vẫn một mực không có cách nào quyết định để đi làm.”
“Chuyện lần này, ngược lại là để tôi hạ quyết tâm.”
“Tôi đang cười chính mình trước đó, đã quá mức nhân từ. . .”
“Nhân từ.”
Trịnh Tuyết Dương thở dài một hơi, có ý riêng của mình.
“Anh nhiều khi, xác thực rất nhân từ, đặc biệt là đối với nữ nhân. . .”
Bùi Nguyên Minh nghe được “Nhân từ” hai chữ trong miệng Trịnh Tuyết Dương, luôn cảm thấy có vị gì đó, hơi chua chua.
Chẳng qua loại chuyện này, lại không có cách nào giải thích.
Đang lúc Bùi Nguyên Minh, chuẩn bị cưỡng ép nói sang chuyện khác, trên màn hình giám sát đại sảnh, bỗng nhiên xuất hiện một chiếc Lincoln màu đen phiên bản kéo dài (sedan).
Cửa sổ phía sau Lincoln từ từ hạ xuống, lộ ra một gương mặt có chút tang thương ở bên trong.
Bùi Nguyên Minh vừa nhìn thấy khuôn mặt này, hơi sững sờ, lập tức đứng lên, nói: “Tuyết Dương, cô trước tiên ở nơi này nghỉ ngơi, tôi đi một chút sẽ trở lại.”
Sau đó, Bùi Nguyên Minh đi ra sân tứ hợp viện.
Rất nhanh, anh nhẹ nhàng vung tay lên, ra hiệu cho Tần Ý Hàm mang theo người, tạm thời lui ra phía sau, sau đó anh mới đi đến một bên cửa sổ xe, cười cười nói: “Trương Lão, nhiều ngày không gặp, phong thái vẫn tốt như cũ.”
Nương theo lời nói Bùi Nguyên Minh rơi xuống, liền thấy được cửa xe mở rộng, tám nam tử trung niên mặc võ đạo bào, chậm rãi đi xuống, tản ra tứ phương.
Sau đó, một lão giả cũng đi xuống.
Hô hấp của ông ta, mang theo mấy phần gấp rút, chỉ nghe thanh âm là người đều nghe ra được, khẳng định phế phủ ông ta đã bị tổn thương, thế nhưng là, cho dù như thế, thời điểm ông ta đứng ở nơi đó, cả người vẫn thẳng tắp như bách như tùng.
Thình lình chính là Trương Quân Nguyên, một trong bảy đại lão tổ của Giới Thành.
“Bùi Đại Biểu, chào buổi chiều.”
“Không mời mà tới, quấy rầy cậu nghỉ ngơi rồi.”
Thời khắc này, Trương Quân Nguyên lộ ra nụ cười, có thể gọi là ấm áp với Bùi Nguyên Minh.
Bùi Nguyên Minh, mặc dù không dò rõ ý đồ đến đây của đối phương, tuy rằng đôi bên hoặc nhiều hoặc ít, xem như cũng có chút ân oán, nhưng Bùi Nguyên Minh, cũng không đem tất cả những chuyện đó, để ở trong lòng, mà là cười cười, nói: “Trương Lão thực sự quá khách khí rồi.”
“Ông là một trưởng bối, trưởng bối tới gặp vãn bối, liền không có cái gì gọi là quấy rầy cả.”
“Bên ngoài gió lớn, mời ông vào bên trong uống một chén trà nóng a.”
“Không.”
Thời điểm nhìn thấy Bùi Nguyên Minh làm cử chỉ mời, Trương Quân Nguyên mỉm cười lắc đầu.
“Nếu là chỉ có tiểu hữu một mình ở nhà, ta chắc chắn sẽ không khách khí, mà sẽ trực tiếp tiến vào.”