“Thì thế cục ngày hôm nay này, liền đã chú định.”
“Coi như không có chuyện ngày hôm nay, khẳng định cũng có những chuyện khác.”
“Đã sớm hay muộn, cũng phải đối mặt.”
“Như vậy, trừ khi binh đến tướng chắn, nước đến đất chặn ra, thì biện pháp tốt nhất, chính là chủ động xuất kích.”
“Được rồi, cô không cần lo lắng quá nhiều.”
“Lấy tính cách của tôi, coi như thật sự nắm giữ tam đại đường khẩu Thiên Địa Nhân của Giới Thành.”
“Tôi cũng sẽ trực tiếp tìm người tới tiếp quản, mình chỉ làm chưởng quỹ vung tay tiêu xèng là được.”
“Tôi làm như vậy, chỉ cần người Giới Thành biết cách làm người, không tận lực tìm tôi gây phiền toái.”
“Sẽ không khó để tất cả đều vui vẻ, đúng không?”
Trịnh Tuyết Dương nghe vậy, cũng không lên tiếng nữa, mà chủ động thay đổi một chủ đề: “Chúng ta bây giờ, đi đâu đây?”
“Về Yến Kinh, đến Tứ Hợp Viện của tôi, ở lại vài ngày đi.”
“Cô đến Yến Kinh lâu như vậy, vẫn luôn mệt mỏi như thế, hiện tại có cơ hội, coi như là nghỉ dưỡng.”
“Về phần chuyện tại nhánh thứ chín, tạm thời để ở một bên.”
“Dù sao, đã có nguồn tài chính từ sàn đấm bốc ngầm trước đó, nhánh thứ chín sẽ có nhiều thời gian ổn định một chút, về sau, lại hoạt động trở lại.”
“Không nghỉ ngơi một chút, thân thể của cô, thật sự sẽ mệt mỏi mà đổ gục.”
Nghe được lời nói của Bùi Nguyên Minh nói ra như vậy, Trịnh Tuyết Dương chần chờ một chút, cuối cùng vẫn là khẽ gật đầu, nói: “Được.”
Sau khi trở lại Yến Kinh, Bùi Nguyên Minh gọi điện thoại cho Hạ Vân, báo mình đã bình an về, lại mơ hồ ám chỉ một chút, mấy ngày này, mình muốn được yên tĩnh.
Hạ Vân, mặc dù đã đoán được cái gì đó, nhưng cũng không muốn vạch trần Bùi Nguyên Minh.
Về phần những người khác, cũng đều nhận được tin tức, liền phảng phất như Bùi Nguyên Minh, không ở tại Yến Kinh.
Ngoại trừ Tần Ý Hàm bên này, mang theo một đội đệ tử Chấp Pháp Đường của Võ Minh Đại Hạ, ngày đêm thủ hộ bên ngoài Tứ Hợp Viện, thì không có một người ngoài nào khác ra vào.
Ở lại mấy ngày sau, thương thế trên mặt và đầu Trịnh Tuyết Dương đã tốt lên, tinh khí thần cả người, cũng triệt để khôi phục.
Bùi Nguyên Minh cũng ít khi có được thời gian, ở lại trong tứ hợp viện đọc sách, uống chút trà, cực kì hưởng thụ.
Đồng thời, Bùi Nguyên Minh còn để Công Tử Hải, đi thu thập một số tư liệu liên quan tới trận chiến với Đảo Quốc mười mấy năm trước, gửi tới.
Thứ này tại trên mạng, khẳng định là không có một từ nào.
Nhưng Công Tử Hải lại vẫn tìm được một số tư liệu, scan thành tài liệu, gửi cho Bùi Nguyên Minh.
Bùi Nguyên Minh xem mấy lần về sau, khó tránh khỏi có chút tiếc nuối.
Bởi vì những ghi chép này, đều rất rải rác, cho dù là trải qua sự chỉnh lý của Công Tử Hải, về sau, vẫn không thể thành hệ thống.
Điều này cũng nói rõ, đó chính là, trận chiến với Đảo Quốc năm đó, tuyệt đối là vô cùng thảm liệt.
“Người Đảo Quốc, đúng là tặc tâm bất tử với Đại Hạ.”