Chàng Rể Quyền Thế

Chương 741




Bùi Nguyên Minh tiện tay đẩy Lý Vỹ Tài ra, sau đó đạp một cước vào cửa lớn của phòng khách quý, ánh mắt dừng lại trên hai tên nhóc tô son trát phấn đầy mặt, lạnh lùng nói: “Chính là hai người đánh người đúng không? Còn đập đồ vật? Còn muốn Khánh Vân uống rượu với các người?”

Nhìn thấy cảnh tượng này, hai tên nhóc kia lập tức đứng dậy. “Đúng vậy! Là chúng tôi đó, thì sao hả? Một tên nhãi ranh như anh còn muốn báo thù hay sao?”

Hai cái tên này nói chuyện bằng tiếng địa phương cũng không rành mạch lắm, nhưng ánh mắt có thể thấy nhìn Bùi Nguyên Minh vô cùng khinh thường.

Hiển nhiên họ cảm thấy mình hơn người khác một bậc. “Quỳ xuống xin lỗi, tôi sẽ tha cho các người một lần.” Bùi Nguyên Minh ra lệnh. “Xin lỗi hả? Việc này tuyệt đối không thể xảy ra!” “Chúng tôi là những khách ngoại quốc tôn quý, sao có thể xin lỗi thứ thấp hèn như anh chứ?” “Chỉ là anh thì có thể quỳ xuống xin lỗi chúng tôi đấy!”

Hai cái tên người ngoại quốc này vô cùng phách lối, giờ phút này họ vốn dĩ không xem trọng Bùi Nguyên Minh và Trịnh Khánh Vân.

Theo suy nghĩ của họ thấy thì hai người này vốn dĩ không có tư cách nói chuyện với họ. “Bảo vệ đâu rồi? Bảo vệ ở đâu rồi hả?” “Còn không nhanh chóng đuổi cái tên thấp hèn này ra khỏi đây cho tôi!” “Anh ta làm phiền tới lúc chúng tôi nghỉ ngơi!”

Khi họ đang nói chuyện cũng đồng thời đứng hết lên, thậm chí một người trong đó còn muốn quăng tới một bạt tai trên mặt Bùi Nguyên Minh. “Ầm!”

Bùi Nguyên Minh đá một cước, trực tiếp đá vào chỗ đầu gối của người đó. “A aa a a…”

Trong một lúc người đó lập tức đau đớn khổ sở quỳ sụp xuống. “Bốp..”

Bùi Nguyên Minh trở tay một cái trực tiếp quất cho người còn lại cũng xụi lơ trên mặt đất.

Hai người họ giãy giụa muốn đứng lên.

Nhưng Bùi Nguyên Minh lại bồi thêm cho mỗi người một đạp, hai người lập tức không bò dậy nổi nữa, chỉ có thể quỳ ở đó. “Khánh Vân, lúc đầu tôi muốn em tự mình trả trở về, chỉ là bọn chúng quá đáng ghét, cũng không có tư cách để em đụng vào.”

Bùi Nguyên Minh nhìn Trịnh Khánh Vân một chút, còn cô ta thì không ngừng gật đầu.

Anh rể quá đẹp trai rồi, có anh ấy ở đây thì không có chuyện gì không giải quyết được cả. “Anh qua đây, đánh trả họ, tôi không kêu ngừng thì anh không được ngừng!”

Bùi Nguyên Minh nhìn qua Lý Vỹ Tài nói. “Anh…”

Giờ phút này Lý Vỹ Tài đều bị dọa sợ tới ngu người “Anh biết anh đã làm gì không hả?” “Anh có biết bọn hon là ai không?”

Mặc dù hai cái tên đó đang quỳ trên mặt đất, rồi. nhưng ánh mắt họ nhìn Bùi Nguyên Minh đầy khinh thường: “Người thấp hèn như anh mà dám đánh tôi, anh chờ xem đi! Việc này không xong đâu! “Tôi nhất định phải cho anh ngồi tù mục xương!” “Tôi cảnh cáo, bây giờ hãy đỡ hai vị khách quý đó lên, đồng thời trịnh trọng xin lỗi với họ, cầu xin họ tha thứ cho bằng được!” “Tôi cảnh cáo anh, bây giờ anh nhanh chóng đỡ hai vị đó lên, đồng thời trịnh trọng nói xin lỗi họ, cầu mong họ tha thứ, nếu không tôi sợ một hồi anh muốn khóc cũng khóc không được.”

Lý Vỹ Tài chỉ vào Bùi Nguyên Minh phách lối mở miệng. “Bảo vệ đâu rồi? Các người chỉ ngồi xem kịch thôi hả? Còn không nhanh chóng giữ chặt cái tên này lại! Một hồi đưa đi xử lý!”

Nghe vậy mấy người bảo vệ trong vô thức đã muốn tiến lên.

Nhưng ngay vào lúc này, đột nhiên một đám người bảo vệ một người ở giữa đi tới.

Một ông cụ râu tóc bạc trắng, mặc áo tứ thân vô cùng lo lắng chạy tới, từ trăm mét bắn vọt qua chỗ họ.

Lý Vỹ Tài vừa rồi còn phách lối thì giờ phút này mặt mày đã thay đổi, lập tức gạt ra nụ cười nịnh nọt: “Chủ tịch, có chuyện gì mà cần đích thân ngài tới đây vậy ạ?” “Ngài có chuyện gì thì cứ trực tiếp gọi điện thoại tới, thuộc hạ dù xông pha khối lửa cũng không chối từ!”

Gio phút này Lý Vỹ Tài thay đổi thành một bộ mặc khác, giống như ước gì có thể quỳ xuống liếm giày của Nạp Hoàng Chi.

Trên đường tới Nạp Hoàng Chi cũng vừa tìm hiểu rõ chuyện gì xảy ra. Gio phút này, mặt mày của ông dữ tợn nhìn lại, chỉ vào Lý Vỹ Tài chửi: “Tên đáng chết, cậu đã bị đuổi việc!”