Chàng Rể Quyền Thế

Chương 740




Trịnh Khánh Vân nói hết những chuyện đã xảy ra vừa qua, sau khi nghe xong thì sắc mặt của Bùi Nguyên Minh lập tức trầm xuống.

Lúc này, anh còn chưa nghĩ cẩn thận nên nói cái gì thì ngược lại bên Lý Vỹ Tài lại cười khinh nói: “Vậy sao? Mấy người muốn gọi người lớn tới đúng không?” “Tôi nói cho anh biết, hôm nay vấn đề này tôi không để yên đâu!” “Vậy kêu hai tên nhóc kia ra đây?”

Bùi Nguyên Minh lạnh lùng mở miệng. “Bộ con của mấy người không biết phép tắt chút nào hả? Vậy mà ngay cả anh cũng không hiểu luôn sao?” “Đó là khách ở bên ngoài cao quý như vậy, các người mở miệng kêu một tiếng tên nhóc như vậy được sao?” Lý Vỹ Tài giận dữ hét toáng lên.

Bùi Nguyên Minh lạnh lùng nói: “Người mang theo ý tốt mới là khách từ bên ngoài, còn loại hèn hạ như này chỉ kêu một tiếng tên nhóc là đủ cho bọn họ mặt mũi rồi!” “Tôi cho anh ba giây, nhanh chóng nói để bọn họ bò ra đây nói xin lỗi với chúng tôi.” “Có phải đầu óc của anh có vấn đề gì không? Vậy mà muốn khách mời tôn quý của chúng tôi bò ra xin lỗi! Anh có biết đây là chỗ nào không hả?”

Lý Vỹ Tài giận dữ hét lên.

Bùi Nguyên Minh vẫn lạnh lùng nói: “Ba, hai, một…”

Lý Vỹ Tài mang vẻ mặt khinh thường nói: “Ngu ngốc! Anh đếm ngược thiệt đó hả? Dù anh đếm ngược một trăm lần cũng không có ai để ý tới anh đâu!” “Anh có biết chúng ta đang ở chỗ nào hay không?” “Đây là địa bàn của nhà họ Nạp Lan!” “Cái tên quê mùa nhà như anh sao có thể hiểu được nhà họ Nạp Lan đại biểu cho cái gì ở thành phố Dương Thành này chứ?”

Sau khi nói xong thì anh ta hất mặt lên tỏ vẻ đắc ý, đây chính là đòn tấn công của anh ta.

Ở chỗ này, khi nói ra ba chữ nhà họ Nạp Lan thì không phải đã đủ hù chết người rồi sao?

Có thể nói ai cũng phải sợ, giống như một công văn lưu hành trên thị trường người nào cũng phải sợ. “nhà họ Nạp Lan?” Bùi Nguyên Minh cười hỏi lại.

Anh liếc vào thẻ công tác của Lý Vỹ Tài một cái rồi nói: “Anh tên là Lý Vỹ Tài đúng không? Chỉ là một người làm ở nhà họ Nạp Lan, ỷ lại vào tên tuổi của nhà họ Nạp Lan rồi hống hách với bên ngoài, anh cũng hay lắm đấy!” “Đúng vậy! Tôi chính là người làm ở nhà họ Nạp! Nhưng tên người làm như tôi nhưng cũng không người như anh có thể chọc vào!” “Ngay cả người làm anh cũng không xứng!” “Còn dám nói tên ông đây ra! Thế nào rồi? Rồi định khiếu nại tôi hay gì?”

Lý Vỹ Tài nhớ rõ chuyện này nên chỉ vào mũi Bùi Nguyên Minh rồi quát lên.

Bùi Nguyên Minh không để ý tới anh ta, anh trực tiếp lấy điện thoại ra bấm một dãy số. “Nạp Nhã Lan, người của nhà họ Nạp các người thật giỏi nha!” “Nuôi ra một con chó đầu người như Lý Vỹ Tài, vậy mà cũng dám sủa bậy trước mặt của tôi?” “Tôi sẽ giữ thể diện cho cô, nhưng trong năm phút nữa mà cô vẫn không giải quyết được thì nhà họ Nạp các người cũng đừng tồn tại làm gì nữa!”

Giọng nói của Bùi Nguyên Minh vô cùng lạnh lẽo.

Bên đầu kia điện thoại Nạp Nhã Lan cũng bị nói cho giật nảy mình.

Ở bên cạnh là Nạp Hoàng Chi cũng cau mày nói: “Như vậy là thế nào?” “Là Bùi Nguyên Minh, ở bên trung tâm thương mại Văn Ngoạn có một tên Lý Vỹ Tài chọc giận anh ta!” “Cái gì?”

Nạp Hoàng Chi ngạc nhiên không thôi.

Bây giờ người của nhà họ Nạp đều biết thân phận thật của Bùi Nguyên Minh.

Là thế tử của dòng họ Bùi.

Tổng giáo đầu của Đường Đao Doanh!

Tùy tiện chọn một thân phận cũng đủ đè bẹp nhà họ Nạp của họ rồi!

Hơn nữa từ một cách đặc biệt khác, Nạp Hoàng Chi cũng nhận thêm được một tin tức, đó chính là việc Bùi Nguyên Giáp có thể đứng lên lần nữa có liên quan tám phần tới vị thế tử nhà họ Bùi này.

Mặc dù không biết cuối cùng hôm đó dòng họ Bùi có chuyện gì xảy ra, nhưng có thể nhìn thấy một mà biết mười là đủ rồi!

Giờ phút này, nhà họ Nạp không dám đắc tội với vị này. “Nhã Lan, con tự mình đi một chuyến đi…” “Được rồi, để ba tự mình đi, nhanh lên đưa ba qua bên đó đi.” “Tính tình của vị thế tử nhà họ Bùi này cũng không tốt lắm đâu!”

Nạp Hoàng Chi gấp tới độ như kiến bò trên chảo nóng… …

Cùng lúc đó ở bên thị trường Văn Ngoạn.

Lý Vỹ Tài thấy Bùi Nguyên Minh cúp điện thoại thì sắc mặt đầy ý lạnh nói: “Sao rồi hả? Nói chuyện điện thoại xong rồi à?” “Anh nghĩ khiếu nại tôi sẽ giết chết tôi đó hả?” “Anh có tin bây giờ tôi giết chết anh trước không?”