Chàng Rể Quyền Thế

Chương 732




“Tộc trưởng, ban nãy đám anh em bên ngoài biệt viện Bạch Vân vừa truyền tin tức à?” “Có máy bay trực thăng của quân đội vừa mang tất cả những nhân vật quan trọng của gia tộc họ Bùi đi, báo cho tộc trưởng ngay!”

Đường Nhân Đồ bước về phía trước, trầm giọng báo cáo. “Lý Hạnh Mai chạy rồi à?”

Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh cũng chẳng thay đổi gì cho lắm: “Đi thôi, đi xem xem…”

Rất nhanh chóng, đoàn người đã đi tới biệt viện Bạch Vân phía sau núi Bạch Vân rồi.

Bấy giờ biệt viện Bạch Vân đang chìm trong tình cảnh hết sức bi thảm, một bộ phận lớn người của gia tộc họ Bùi hãy còn chưa rời đi.

Nhưng Lý Hạnh Mai, Bùi Văn Kiên, Bùi Sâm La và cả Bùi Diễm Lam, bốn người này chẳng biết chạy biến đi đâu mất.

Người thuộc băng đánh thuê Cô Lang nối gót theo sau, không cần Bùi Nguyên Minh ra lệnh, họ đã tự biết đi phong tỏa toàn bộ biệt viện Bạch Vân.

Vô cùng mau chóng, toàn bộ người thuộc gia tộc họ Bùi quỳ gối trước mặt Bùi Nguyên Kinh, lúc này đây dập đầu không ngừng, rối rít xin tha thứ. “Lý Hạnh Mai đâu?”

Bùi Nguyên Minh hỏi. “Bà lớn lập tức rời đi ngay khi nghe tin trung tâm sẽ bị tấn công.” “Nhưng mà, bà ấy có để lại một câu.”

Một tên trong gia tộc họ Bùi mở miệng với vẻ mặt không yên: “Nói đi…”

Bà lớn nói: “Chuyện này không yên đâu. Bà ấy sẽ tiếp tục cùng chơi với cậu đến cùng!”

Nói xong câu này, kẻ thuộc gia tộc họ Bùi run rẩy không thôi, sợ rằng Bùi Nguyên Minh sẽ lóc da mình ra.

Bùi Nguyên Minh nheo nheo đôi mắt, chốc lát sau, tầm mắt bỗng chuyển đến Bùi Nguyên Giáp: “Truyền ra tin tức, gia tộc họ Bùi từ hôm nay do ông làm chủ…”

Bùi Nguyên Giáp vẻ mặt phấn khởi: “Cảm ơn Thế tử đã sai bảo, tôi dù cho lên núi đao xuống biển lửa cũng không từ…”

Bùi Nguyên Minh nói tiếp: “Trong vòng ba ngày, tất cả sản nghiệp và tài sản của nhà họ Bùi đều chuyển giao hết dưới danh nghĩa của tập đoàn Thiện Nhân.” “Người của nhà họ Bùi, tuyệt đối không thể đi ra khỏi biệt viện Bạch Vân dù chỉ nửa bước.” “Tôi hiểu rồi!”

Vẻ mặt Bùi Nguyên Giáp lộ vẻ sầu thảm, nhưng cũng chẳng dám làm trái ý.

Từ hôm nay trở đi, người thuộc gia tộc họ Bùi, sẽ bị nhốt bên trong khu nhà cao cấp một trăm mét vuông này.

Bảo đây là một khu nhà cao cấp, nhưng từ hôm nay trở đi, chi bằng nói là một phần mộ dành cho người sống.

Bùi Nguyên Minh về lại hội trường, cuối cùng chỉ dắt đi một Trịnh Khánh Vân.

Lúc đến thì một người với một người, lúc rời đi cũng chỉ có một người và một người, nhưng cả Dương Thành và Đà Nẵng đều đã thay đổi đến choáng váng.

Ngày hôm nay, Dương Thành đã xảy ra hai sự kiện lớn!

Thứ nhất là, lễ mừng thọ của bà lớn gia tộc họ Bùi, đầu voi đuôi chuột, kết thúc cực kỳ đột ngột, hơn nữa toàn bộ khách quý đều ngậm miệng không dám hé răng bàn tán gì về những chuyện đã xảy ra.

Thứ hai, có tin tức tuồn ra, bảo rằng quyền lực của gia tộc họ Bùi đã quay về với tộc trưởng Bùi Nguyên Giáp, Bùi Văn Kiên thì không biết tung tích. Đối với hai sự kiện này, vô số người muốn tìm tòi cho ra nhẽ, nhưng sự việc liên quan đến tầng cao của

Đà Nẵng, thực tế là chẳng ai dám hiềm nghi.

Bên trong các biệt thự xa hoa tại Đà Nẵng, những nhân vật đáng gờm, người đứng đầu các gia tộc, trong một đêm đều nhận được một cú điện thoại.

Bắt đầu từ hôm nay, chủ nhân của bọn họ đã thay đổi. “Gia tộc họ Bùi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao cậu Văn Kiên lại đột ngột biến mất như vậy?!” “Với tính cách của bà lớn, tại sao lại giao ra quyền hành, để cho người khác quản lý toàn bộ sự vụ của Đà

Nẵng chứ?” “Bùi Nguyên Giáp không phải đã mất quyền lực lâu lắm rồi à? Tại sao bây giờ bỗng cầm quyền lại vậy?” Ngoài trừ nhà họ Bối gần như bị tiêu diệt, năm gia tộc lớn của Đà Nẵng đêm nay đều không thể ngủ yên.

Ngoài bờ biển Đà Nẵng, trên mặt biển cách bến cảng không quá một trăm hải lý, một chiếc trực thăng quân đội vững vàng đáp trên boong của một chiếc du thuyền xa hoa.

Trong nhịp sóng vỗ, một trái một phải, một nam một nữ đỡ lấy bà lớn Lý Hạnh Mai từ tốn khoan thai bước xuống.

Bùi Văn Kiên lúc bấy giờ vẻ mặt tối tăm, nói rằng: “Bà lớn, Văn Kiên con chờ lệnh quay về Dương Thành. Không giải quyết được tên Bùi Nguyên Minh, con thề không làm người nữa!”

Bùi Diễm Mi chỉ thản nhiên cười, quay đầu nhìn bờ biển Đà Nẵng một cái, không lên tiếng.

Vẻ mặt của Lý Hạnh Mai tối sầm, chậm rãi đáp: “Không thể

Chương 732

“Tộc trưởng, ban nãy đám anh em bên ngoài biệt viện Bạch Vân vừa truyền tin tức à?” “Có máy bay trực thăng của quân đội vừa mang tất cả những nhân vật quan trọng của gia tộc họ Bùi đi, báo cho tộc trưởng ngay!”

Đường Nhân Đồ bước về phía trước, trầm giọng báo cáo. “Lý Hạnh Mai chạy rồi à?”

Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh cũng chẳng thay đổi gì cho lắm: “Đi thôi, đi xem xem…”

Rất nhanh chóng, đoàn người đã đi tới biệt viện Bạch Vân phía sau núi Bạch Vân rồi.

Bấy giờ biệt viện Bạch Vân đang chìm trong tình cảnh hết sức bi thảm, một bộ phận lớn người của gia tộc họ Bùi hãy còn chưa rời đi.

Nhưng Lý Hạnh Mai, Bùi Văn Kiên, Bùi Sâm La và cả Bùi Diễm Lam, bốn người này chẳng biết chạy biến đi đâu mất.

Người thuộc băng đánh thuê Cô Lang nối gót theo sau, không cần Bùi Nguyên Minh ra lệnh, họ đã tự biết đi phong tỏa toàn bộ biệt viện Bạch Vân.

Vô cùng mau chóng, toàn bộ người thuộc gia tộc họ Bùi quỳ gối trước mặt Bùi Nguyên Kinh, lúc này đây dập đầu không ngừng, rối rít xin tha thứ. “Lý Hạnh Mai đâu?”

Bùi Nguyên Minh hỏi. “Bà lớn lập tức rời đi ngay khi nghe tin trung tâm sẽ bị tấn công.” “Nhưng mà, bà ấy có để lại một câu.”

Một tên trong gia tộc họ Bùi mở miệng với vẻ mặt không yên: “Nói đi…”

Bà lớn nói: “Chuyện này không yên đâu. Bà ấy sẽ tiếp tục cùng chơi với cậu đến cùng!”

Nói xong câu này, kẻ thuộc gia tộc họ Bùi run rẩy không thôi, sợ rằng Bùi Nguyên Minh sẽ lóc da mình ra.

Bùi Nguyên Minh nheo nheo đôi mắt, chốc lát sau, tầm mắt bỗng chuyển đến Bùi Nguyên Giáp: “Truyền ra tin tức, gia tộc họ Bùi từ hôm nay do ông làm chủ…”

Bùi Nguyên Giáp vẻ mặt phấn khởi: “Cảm ơn Thế tử đã sai bảo, tôi dù cho lên núi đao xuống biển lửa cũng không từ…”

Bùi Nguyên Minh nói tiếp: “Trong vòng ba ngày, tất cả sản nghiệp và tài sản của nhà họ Bùi đều chuyển giao hết dưới danh nghĩa của tập đoàn Thiện Nhân.” “Người của nhà họ Bùi, tuyệt đối không thể đi ra khỏi biệt viện Bạch Vân dù chỉ nửa bước.” “Tôi hiểu rồi!”

Vẻ mặt Bùi Nguyên Giáp lộ vẻ sầu thảm, nhưng cũng chẳng dám làm trái ý.

Từ hôm nay trở đi, người thuộc gia tộc họ Bùi, sẽ bị nhốt bên trong khu nhà cao cấp một trăm mét vuông này.

Bảo đây là một khu nhà cao cấp, nhưng từ hôm nay trở đi, chi bằng nói là một phần mộ dành cho người sống.

Bùi Nguyên Minh về lại hội trường, cuối cùng chỉ dắt đi một Trịnh Khánh Vân.

Lúc đến thì một người với một người, lúc rời đi cũng chỉ có một người và một người, nhưng cả Dương Thành và Đà Nẵng đều đã thay đổi đến choáng váng.

Ngày hôm nay, Dương Thành đã xảy ra hai sự kiện lớn!

Thứ nhất là, lễ mừng thọ của bà lớn gia tộc họ Bùi, đầu voi đuôi chuột, kết thúc cực kỳ đột ngột, hơn nữa toàn bộ khách quý đều ngậm miệng không dám hé răng bàn tán gì về những chuyện đã xảy ra.

Thứ hai, có tin tức tuồn ra, bảo rằng quyền lực của gia tộc họ Bùi đã quay về với tộc trưởng Bùi Nguyên Giáp, Bùi Văn Kiên thì không biết tung tích. Đối với hai sự kiện này, vô số người muốn tìm tòi cho ra nhẽ, nhưng sự việc liên quan đến tầng cao của

Đà Nẵng, thực tế là chẳng ai dám hiềm nghi.

Bên trong các biệt thự xa hoa tại Đà Nẵng, những nhân vật đáng gờm, người đứng đầu các gia tộc, trong một đêm đều nhận được một cú điện thoại.

Bắt đầu từ hôm nay, chủ nhân của bọn họ đã thay đổi. “Gia tộc họ Bùi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao cậu Văn Kiên lại đột ngột biến mất như vậy?!” “Với tính cách của bà lớn, tại sao lại giao ra quyền hành, để cho người khác quản lý toàn bộ sự vụ của Đà

Nẵng chứ?” “Bùi Nguyên Giáp không phải đã mất quyền lực lâu lắm rồi à? Tại sao bây giờ bỗng cầm quyền lại vậy?” Ngoài trừ nhà họ Bối gần như bị tiêu diệt, năm gia tộc lớn của Đà Nẵng đêm nay đều không thể ngủ yên.

Ngoài bờ biển Đà Nẵng, trên mặt biển cách bến cảng không quá một trăm hải lý, một chiếc trực thăng quân đội vững vàng đáp trên boong của một chiếc du thuyền xa hoa.

Trong nhịp sóng vỗ, một trái một phải, một nam một nữ đỡ lấy bà lớn Lý Hạnh Mai từ tốn khoan thai bước xuống.

Bùi Văn Kiên lúc bấy giờ vẻ mặt tối tăm, nói rằng: “Bà lớn, Văn Kiên con chờ lệnh quay về Dương Thành. Không giải quyết được tên Bùi Nguyên Minh, con thề không làm người nữa!”

Bùi Diễm Mi chỉ thản nhiên cười, quay đầu nhìn bờ biển Đà Nẵng một cái, không lên tiếng.

Vẻ mặt của Lý Hạnh Mai tối sầm, chậm rãi đáp: “Không thể