Chàng Rể Quyền Thế

Chương 714




Trung tâm hội trường.

Thấy bà cụ lớn bước ra ngoài, vì vậy tất cả người nhà họ Bùi đều quỳ rạp xuống đất.

Kể cả người mạnh mẽ như Bùi Văn Kiên, khôn ngoan như Bùi Nguyên Giáp đến thế mà tất cả đều cúi đầu và đồng loạt quỳ xuống, đồng thời họ hơi quay người về phía sau để thể hiện sự kính trọng với bà.

Bởi vì người xuất hiện lúc này chính là bà cụ lớn nhà họ Bùi.

Nghe nói bà cụ lớn xuất thân trong gia tộc vô cùng giàu có, gia tộc của bà có thể sánh ngang với mười gia tộc hàng đầu Việt Nam.

Khi bà kết hôn với ông cụ Bùi, nhà họ Bùi cùng lắm chỉ là một gia tộc hạng nhất ở Đà Nẵng.

Cũng chính sau khi bà gả vào nhà họ Bùi, nhà họ Bùi mới vẻ vang vững vàng như bây giờ.

Mất chưa đầy hai mươi năm để trở thành gia tộc hàng đầu duy nhất ở thành phố Đà Nẵng, và gia tộc này vẫn duy trì sự thịnh vượng của mình cho đến ngày nay.

Trong mắt thế hệ trước ở thành phố Đà Nẵng, Lý Hạnh Mai, bà cụ lớn của nhà họ Bùi, mới là người thực sự khiến nhà họ Bùi quật khởi.

Và ông nội Bùi mất khi Bùi Nguyên Minh còn nhỏ, sống được mấy năm mà vẫn chưa được hưởng phúc dài lâu.

Có thể nói rằng tuy rằng nhà họ Bùi thay đổi một vài vị trí nắm quyền ở trong suốt giai đoạn vừa rồi, thế nhưng người có thực lực nắm quyền, giống như thái thượng hoàng vẫn luôn là bà cụ lớn. Trong các thế hệ nắm quyền ở nhà họ Bùi, chỉ có

Bùi Nguyên Minh dám to gan bất kính với bà một lần. “Cộc cộc cộc…”

Lúc này Lý Hạnh Mai mới từ từ bước ra ngoài.

Mỗi khi bước chân của bà đi, chiếc quyền trượng trên tay bà gõ xuống đất, phát ra âm thanh nặng nề.

Giống như đại diện cho uy quyền có thể làm được tất cả mọi chuyện trên thế gian.

Đợi đến khi bà bước lên khán đài, chỉ có duy nhất

Bùi Diễm Lan lạnh lùng đứng sau lưng bà.

Từ trên cao nhìn xuống đám đông hơn nửa số người đang quỳ gối, chỉ có duy nhất Bùi Nguyên Minh bắt chéo chân thản nhiên ngồi trên ghế, còn có Đường Nhân Đồ lạnh lùng nghiêm nghị đứng bên cạnh Bùi Nguyên Minh lạc lõng giữa đám đông. “Bùi Nguyên Minh, cháu đang làm càn à! Còn không mau quỳ xuống trước mặt bà cụ lớn!”

Bùi Nguyên Giáp giận dữ nhìn chằm chằm Bùi Nguyên Minh, lạnh giọng nói. “Bùi Nguyên Minh, cho dù mày có phản bội nhà họ Bùi chúng tao thì mày cũng phải kính trọng bà cụ lớn!”

“Mày còn mặt mũi ngồi sao? Chỉ có bà cụ lớn mới có thể ngồi biết chưa!”

“Còn không cút ra khỏi cái ghế đó!”

Một đám người họ Bùi quát tháo om sòm.

Ba từ Thế Tử Minh dù có đáng sợ cỡ nào thì làm sao có thể đáng sợ bằng Lý Hạnh Mai, người nắm quyền trong nhà họ Bùi đã bao nhiêu năm nay?

Bùi Nguyên Minh mặc kệ những người này, lúc này anh mới hăng hái ngẩng đầu lên, nhìn bộ dạng không hề giận dữ thị uy trước mặt, anh bỗng nhiên nở nụ cười: “Bà cụ lớn, không ngờ ba năm sau còn gặp lại bà, phong thái của bà cụ lớn vẫn như cũ nhỉ, đáng mừng thay…”

“Đáng mừng thay?” Bà cụ lớn liếc Bùi Nguyên Minh: “Hay là cháu ước bà già này sớm tạ thế quy tiên?”

Bùi Nguyên Minh cười, nhún vai: “Sao cháu dám chứ? Nếu như người chết, còn có ai có thể bảo vệ nhà họ Bùi cho cháu đây?”

“Dựa vào ai hử? Dựa vào Bùi Nguyên Giáp, hay là tứ kiệt nhà họ Bùi?”

“Theo cháu thì bọn họ cũng chỉ là đồ bỏ đi mà thôi.”

“Càn quấy! Thằng ranh con kia, mày còn dám tiếp tục nói bậy bạ trước mặt bà cụ lớn, ông mày là người đầu tiên không tha cho mày!”

Bùi Nguyên Giáp rống lên. “Anh cả, người người như chúng ta đều phải biết kính trọng bà cụ lớn. Còn mày không có tư cách nói với bà cụ lớn như vậy.”

Bùi Văn Kiên cũng phải cau mày nói.

Bùi Nguyên Minh nở nụ cười: “Bùi Nguyên Giáp, Bùi Văn Kiết, ba năm trước mấy ông vẫn hành xử như thế nhi..” “Trước mặt lão yêu bà nà…”

“Các ông còn chẳng dám đứng thẳng lưng!”

“Đặc biệt là ông, Bùi Văn Kiên, tôi cho rằng với ba năm kinh nghiệm của ông, ít nhất ông có thể đạt trình độ của tôi năm đó.”

“Thật đáng tiếc, ông còn yếu hơn tôi tưởng tượng đấy!”

“Bùi Nguyên Minh, giờ là lúc nào rồi mà mày vẫn đứng ở đây khua môi múa mép, mày thật sự cho rằng hôm nay mày có thể sống sót ra ngoài kia sao?”

Bùi Sâm La, người đã im lặng từ bấy đến giờ đột nhiên lạnh lùng nói.