Chàng Rể Quyền Thế

Chương 713




Giữa sân chỉ còn lại hai phe.

Một bên là những người thuộc phe nhà họ Bùi. Một bên là Bùi Nguyên Minh, Đường Nhân Đồ và Trịnh Khánh Vân.

Vẻ mặt của người nhà họ Bùi trở lại bình thường. Đối với họ, ba từ Thế Tử Minh đương nhiên là áp lực và là tâm bệnh của bọn họ!

Thế nhưng thân là người của nhà họ bùi đứng đầu thành phố Đà Nẵng, đương nhiên lòng tự tôn của họ rất cao.

Còn Thế Tử Minh thì sao?

Ba năm trước, có thể đuổi hắn ta ra khỏi Dương Thành thì ba năm sau, đương nhiên là cũng có thể.

Ở dưới vũ đài tỏa ra mùi khí đạo.

Bùi Diễm Lan mặc áo lụa tơ tằm trắng, ngồi quỳ ở một bên, vẻ mặt tĩnh lặng.

Lúc ấy bà cụ lớn nhà họ Bùi mới từ từ mở mắt ra.

Bà ta cầm chiếc cây trượng nạm đầy ngọc ngà châu báu, từ từ đứng dậy. “Thằng con bất hiếu kia, thật sự đang ở đây sao?”

Bà lão hít sâu một hơi, gương mặt đầy nếp nhăn, mang đây khí đạo thâm sâu. “Bà cụ lớn, nó đến rồi, kể cả đệ nhất chiến thần Đường Nhân Đồ ở Đà Nẵng cũng đi theo nó luôn, còn gọi nó là Giáo chủ!”

Bùi Diễm Lan nhẹ giọng nói, tựa hồ đang nói chuyện không liên quan gì bà ta cả. “Ồ, đi chiến trường Âu Á may mắn nhặt được một cái mạng, mà còn được gọi là giáo chủ nữa. Nó thật sự cho rằng mình là nhân vật ở đây rồi sao?” “Thế Tử Minh à, chỉ là cái danh xưng nhãi nhép mà thôi…”

“Nếu không phải bà đây đã chống đỡ nhà họ Bùi nhiều năm như vậy, liệu chỉ với một thằng nhãi ranh miệng còn hôi sữa ỷ vào danh xưng của mình mà dám lên mặt với gia tộc nhà họ Bùi sao?

Vẻ mặt bà cụ lớn từ đầu đến cuối đều rất thờ ơ. “Đi thôi, Diễm Lan, chúng ta đi xem thằng cháu đáng xấu hổ này sẽ ra tay như thế nào…” “Ba năm không gặp, ta rất mong đợi nó đó…”

Tinh thần bà cụ lớn rất phấn chấn. “Bà cụ lớn cứ yên tâm ạ, anh hai đã chuẩn bị kỹ càng rồi, quân của chúng ta cũng đã bố trí xong trận …”

Bùi Diễm Lan nói.

Bà cụ lớn thản nhiên nói: “Thôi, nói cho Văn Kiên biết, ba năm trước nó mềm lòng không nỡ ra tay, ta không trách nó…” “Nếu ba năm sau nó còn đi theo vết xe đổ này thì, Bùi Sâm La và Bùi Hạo Nhiên thay thế nó bất cứ lúc nào …”

Bà cụ lớn lạnh lùng đến cực điểm.

Bà ta là bà cụ lớn nhà họ Bùi.

Nhưng từ năm bà ta gả cho ông cụ nhà họ Bùi nhiều năm nay, bà ta đã mượn sức của gia tộc nhà họ Bùi để nâng mình lên.

Giờ đây, ông cụ Bùi đã qua đời nhiều năm.

Trong mắt bà ta, nhà họ Bùi ra sao thì bà ta là người có tư cách định đoạt nhất.

Lông mày Bùi Diễm Lan khẽ cau lại, trầm mặc không nói gì. “Diễm Lan, con nhất định phải nhớ rõ thân phận của mình! Tuy con không phải con cháu nhà họ Bùi, thế nhưng con cũng giống như ta, xuất thân cao quý hơn huyết thống…”

“Nhà họ Bùi chúng ta mặc dù là gia tộc giản dị nhất Đà Nẵng.”

“Nhưng chúng ta sinh ra trong một gia tộc đời đời hiển hách với mười đời nhà ta đều đứng đầu những gia tộc giàu có ở Việt Nam.”

“Thế Tử Minh Bùi Nguyên Minh sao? Nó cho rằng chỉ với một mình nó có thể áp đảo được nhà chúng ta?”

“Vậy mà còn muốn dẫn dắt nhà họ Bùi trở thành một trong mười gia tộc hàng đầu của Việt Nam sao?”

“Đúng là nói chuyện nhảm nhí!?”

“Nếu không có lão đây, sẽ không có nhà họ Bùi ngày hôm nay, lão đây mới chính là chủ nhân thực sự của nhà họ Bùi!”

Vẻ mặt bà cụ lớn đầy châm chọc.

Thần sắc của Bùi Diễm Lan bất động, chỉ chốc lát sau bèn lộ ra vẻ tươi cười: “Bà cụ lớn dạy chí phải…” bà cụ lớn lạnh lùng nói: “Đi thôi, lần này để cho thằng cháu bất hiếu Bùi Nguyên Minh hiểu được nếu không có ta tán thành thì nó chỉ là một Thế Tử Minh rởm…”

“Lão đây không nhận nó thì nó cũng không là cái thả gì…” “Mới trải đời được ba năm thôi mà nó đã tưởng rằng mình có khả năng trở mình rồi sao?” “Giáo chủ cuối cùng? Đúng là tuổi trẻ chưa trải sự đời! Nhảm nhí!”

Vừa dứt lời, bà cụ lớn chậm rãi bước ra. Bùi Diễm Lan tự tay vén mành.

Và khi bà cụ lớn bước ra phòng sương, tất cả người nhà họ Bùi trong sân đều đồng loạt quỳ xuống. “Hoan nghênh bà cụ lớn!”