Chàng Rể Quyền Thế

Chương 704




Khi những nhân vật lớn này lần lượt tiến vào hội trường theo thứ tự, các ghế phía trước đã gần như kín chỗ.

Nhưng ở giữa vẫn còn một chỗ trống.

Mọi người đều biết trong những hoạt động như thế này trước đây, chỉ có một người có thể ngồi ở vị trí đó.

Đó là thế tử của nhà họ Bùi trong truyền thuyết!

Nhưng hôm nay đã khác rồi.

Hôm nay, vị trí đó nên dành cho người đứng đầu tứ đại chiến thần trong quân đội Đà Nẵng.

Tại Đà Nẵng, người có thể sánh vai với những nhân vật hàng đầu chỉ có thể là tư lệnh Đường Nhân Đồ! Tuy Đường Nhân Đồ chỉ là tư lệnh nhưng thực tế uy quyền của ông ta vượt xa sức tưởng tượng. Bùi Nguyên Giáp nhìn vào sự mong đợi của mọi người, lúc này mới mỉm cười và hỗ lên. “Mọi người, chúng ta hãy chào đón người này bằng một tràng pháo tay nồng nhiệt nhất, chính là người đứng đầu trong tứ đại chiến thần thành phố Đà Nẵng chúng ta. Tư lệnh Đường Đao Doanh, Đường Nhân Đồ!” “Báp báp báp báp!”

Tiếng vỗ tay toàn hội trường như sấm rền oanh động. Đường Nhân Đồ thực sự đến rồi! Địa vị của ông ta trong quân đội Đà Nẵng quá cao đi!

Thế lực Đường Đao Doanh quá mạnh!

Với sự xuất hiện của ông ta, địa vị của nhà họ Bùi càng thêm bền chắc như thép, không ai có thể đạp đổ được!

Trước sự chờ đợi của đám đông, Bùi Văn Kiên và Bùi Sâm La đứng hai bên trái phải cùng Đường Nhân Đồ tiến vào hội trường.

Mọi người đều trở nên vô cùng kích động.

Xét cho cùng, Đường Nhân Đồ là người đứng đầu trong tứ đại chiến thần của thành phố Đà Nẵng, cũng được xem là một nhân vật huyền thoại.

Được chiêm ngưỡng dung nhan tôn quý của ông ta là một loại chuyện vinh dự tới cỡ nào cơ chứ? Có lẽ chỉ có Trịnh Khánh Vân là không có cảm giác gì bởi vì cô ta đã gặp qua Đường Nhân Đồ rồi.

Bùi Nguyên Minh lúc này mới mỉm cười nói: “Đường Nhân Đồ bây giờ khí chất không tệ, quả thật không uống công luyện tập ba năm qua.”

Giờ phút này dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người. Đường Nhân Đồ trong trang phục quân đội từ từ đi tới.

Trên hông ông ta còn đeo một thanh Đường đao, nhìn thế nào cũng thấy một khí thế nuốt chửng núi sông.

Phải biết rằng trước đó một số tướng của quân đội đã đến giống như đô đốc Lỗ Hoa Đông cũng đến từ quân đội Đà Nẵng nhưng ông ấy mặc thường phục. Dù sao tới tham gia dạng tiệc sinh nhật như thế này vẫn là cần phải có một chút kiêng kị, tất cả mọi người đều lấy thân phận tư nhân đến, đều cảm thấy mặc quân trang như vậy không thích hợp.

Nhưng trang phục quân đội của Đường Nhân Đồ lại hết sức chỉnh tề làm cho người ta thấy khó hiểu.

Cứ như thể hôm nay ông ta không ở đây để dự sinh nhật, không phải để uống rượu chúc mừng mà là để thi hành nhiệm vụ.

Bất quá, sau khi người nhà họ Bùi chỉ khẽ cau mày một cái, bọn họ cũng không nói gì nhiều.

Dù Đường Nhân Đồ có mặc gì đi chăng nữa thì bây giờ đến nhà họ Bùi, ông ta chính là khách quý.

Hơn nữa, với bộ đồng phục của ông ta, về cơ bản ông ta có thể trấn trụ toàn trường. Hiệu ứng này cũng được coi là rất tốt.

Đúng lúc này, dưới sự sắp xếp của dòng họ họ Bùi, Đường Nhân Đồ lạnh lùng bước lên sân khấu.

Ngoài kiểu tổ chức mừng sinh nhật một trăm tuổi, người nhà họ Bùi không cần quà cáp của người ngoài. Ngược lại, chính người nhà họ Bùi lại muốn tặng vật gì đó thay cho lão thái quân gọi là tán tài tăng thọ.

Nghĩa là sau sinh nhật này, lão thái quân vẫn có thể hạnh phúc trong nhiều năm nữa!

Bùi Nguyên Giáp cười nhẹ với Đường Nhân Đồ, rồi nói. “Như mọi người biết ở Đà Nẵng chúng ta có tục tán tài vào ngày sinh nhật thứ một trăm. Nhà họ Bùi của chúng ta cũng là người Đà Nẵng đương nhiên là không thể ngoại lệ.” “Tuy nhiên, tối nay chúng tôi may mắn mời được tư lệnh Đường Nhân Đồ, vậy chúng tôi thay mặt lão thái quân tặng món quà đầu tiên cho tư lệnh Đồ.”

Đang nói chuyện thì dưới sự bảo vệ của mấy vệ sĩ tám nhà họ Bùi, liền nhìn thấy Quách Dương Trạch đang cầm hộp quà bước lên sân khấu. “Đây là chủ tịch mới được bổ nhiệm của tập đoàn Bối thị, Quách Dương Trạch, ông Trạch!” “Không ngờ ông Trạch lại là người nhà họ Bùi!”

Và địa vị của ông ta trong dòng họ họ Bùi cao đến mức nào mà có thể thay mặt dòng họ họ Bùi tặng quà cho tư lệnh Đồ!