“Ta còn tưởng rằng người tới, sẽ là Ninh Tiêu Dao a.”
“Thật sự là lãng phí tiền của ta, sớm biết hắn không đến, thời điểm hôm nay quét thẻ, ta liền không chi nhiều như vậy.”
Vi Thiếu Bân cười cười, thản nhiên nói: “Ninh Thiếu đến sao?”
“Bùi Thiếu, ngươi chỉ sợ, đối với nhận biết của mình, có chút sai lầm a.”
“Ngươi thế nào sẽ cảm thấy, người như ngươi, có tư cách để Ninh Thiếu tự mình, đến gặp ngươi được a?”
“Ngươi cho rằng, đứng đầu Yến Kinh Tứ thiếu, Yến Kinh đệ nhất thiếu, là nổ mà có sao?”
“Thế tử đại thiếu bình thường, còn không có tư cách xách giày cho Ninh Thiếu.”
“Ngươi mặc dù có chút bản lĩnh, có chút năng lực, có chút thân thủ.”
“Nhưng ngươi cái dạng mặt hàng này, tại trong đời Ninh Thiếu, hắn không giẫm chết một ngàn, cũng có giẫm chết tám trăm.”
“Ngươi không có cái gì đặc biệt, hiểu chưa?”
Vi Thiếu Bân, sắc mặt đều là biểu lộ thú vị tàn khốc, hắn có chút hứng thú,đánh giá Bùi Nguyên Minh, dường như muốn nhìn thấy, vẻ chấn kinh trên mặt Bùi Nguyên Minh.
Chỉ tiếc, Bùi Nguyên Minh giờ phút này, trên mặt chỉ có sự tiếc nuối, điều này, không khỏi làm cho hắn thấy rằng, Bùi Nguyên Minh, xem ra là thật đang chờ Ninh Tiêu Dao.
Cử chỉ của Bùi Nguyên Minh, khiến Vi Thiếu Bân đối với anh, nhiều hơn ba phần thưởng thức.
Nên nói thế nào đây?
Dù sao, đầu năm nay người trẻ tuổi a, khó được có mấy phần bình tĩnh cùng lạnh nhạt dạng này.
Bởi vì, trong số thế tử đại thiếu mà Vi Thiếu Bân giẫm chết, những người này, mặc dù cũng đều trâu bò ầm ầm, nhưng luôn luôn tại một thời khắc nào đó, bộc lộ ra sự sợ hãi của mình.
Mà Bùi Nguyên Minh, dường như không có lộ ra ngoài, sự sợ hãi như vậy.
Chỉ có thể nói, đáng ngưỡng mộ khó mà có được a!
“Thôi, nếu không phải Ninh Tiêu Dao, ngươi cũng được.”
Bùi Nguyên Minh liếc nhìn Vi Thiếu Bân một chút.
“Ngươi chính là một trong cánh tay trái bờ vai phải của Ninh Tiêu Dao, Một trong những liệt vương trên đường Yến Kinh, Vi Thiếu Bân a?”
Bùi Nguyên Minh đi đến bên bàn trà, lấy tách trà của chính mình ra, rót một chén trà, uống sạch.
Vi Thiếu Bân híp mắt nói: “Ngươi đối với ta, hiểu rõ rất nhiều đó nha.”
Bùi Nguyên Minh cười nói: “Hiểu rõ, đương nhiên phải hiểu rõ hơn một chút, dù sao, thủ hạ của ta, cũng chuẩn bị thay thế ngươi.”
“Đối với ngươi không hiểu nhiều, thế nào thay thế được a?”
Sau khi nói xong, Bùi Nguyên Minh vỗ tay, thản nhiên nói: “Đúng rồi, để cho tất cả thủ hạ của ngươi đều ra đi, đều đã đến lúc này, còn sợ đầu sợ đuôi, cực kì không có ý nghĩa.”
Nghe được Bùi Nguyên Minh, Vi Thiếu Bân như có điều suy nghĩ, nhìn anh một cái về sau, khẽ quét ánh mắt tại bốn phía, xác định không có mai phục, về sau, mới vỗ tay.
Rất nhanh, liền gặp được mười nam nữ mặc võ đạo bào xuất hiện.