Chàng Rể Quyền Thế

Chương 612




“Có vẻ như người kia lúc này mạnh mẽ trở về như thế là muốn thanh toán rõ ràng món nợ năm xưa.” Bồi Thiếu Long bình tĩnh mở miệng nói. “Vậy làm sao đây? Thế Tử, nếu quả thật là người kia ra tay thì liệu chúng ta có chịu nổi không đây?”

Vân Lam run cầm cập, tuy cô ta không chứng kiến được thủ đoạn năm đó của người kia, nhưng áp lực mà người kia gây cho cô ta lại quá lớn.

Nếu không phải vào ba năm trước, mọi người đều kể lại vụ tai nạn đó là do người trong nhà gây ra thì đã bị gia tộc họ Bùi diệt sạch rồi, cho dù là chỉ có trời biết đất biết, Vân Lam cũng không dám đâm dao sau lưng Phùng Văn Hạo.

Dù sao thì Phùng Văn Hạo cũng là thuộc hạ của người kia. “Đồ ăn hại! Vô dụng như vậy thì làm thế nào có thể trở thành đầy tớ của Nhà họ Bối chúng ta! Thể diện đều bị bọn mày làm mất hết!” Bối Hoàng Triết dùng vẻ mặt chán ghét liếc nhìn về phía Vân Lam.

Rồi sau đó bước lên phía trước, cúi người nói: “Thế Tử, nếu tôi đoán không sai, thì hơn nửa là tên Bùi Nguyên Minh đã điều động băng đảng của Lão Cửu Đạo Môn kia, nhưng mà, thế lực của Lão Cửu Đạo Môn Dương Thành cũng chỉ ở mức trung bình mà thôi, không lẽ cậu ta nghĩ rằng chỉ với thế lực này là có thể vặn ngã chúng ta hay sao, thật nực cười.” “Không phải còn còn có một tên Ngô Kim Hổ nữa à?” Bối Thiếu Long cẩn thận nhắc nhở. “Có thêm một tên Ngô Kim Hổ thì mạnh hơn được bao nhiêu? Thế tử, người đứng đầu Dương Thành chính là người nhà của chúng ta đó!”

Bối Thiếu Long lạnh nhạt nói: “Gọi ba người đứng đầu Dương Thành tới tây, bảo bọn họ chuẩn bị người cho tốt.” “Nếu Bùi Nguyên Minh đã dám khiêu khích chúng ta như vậy thì chỉ sợ thời điểm chân chính ra tay chắc là không lâu nữa.”

Ba người Vân Lam nghe xong lời này đều lộ ra vẻ mặt vui vẻ.

Đặc biệt là Vân Lam, giờ phút này cô ta kiều mị nói: “Thế Tử Long, ngài mới là người duy nhất xứng đáng được tôn xưng Thế Tử” “Còn tên Bùi Nguyên Minh kia chỉ là một tên ở rể chỉ biết ăn bám thôi mà lại dám để cho chúng ta sám hối! Chờ chết đi!”

Bối Hoàng Triết chậm rãi nói: “Thế Tử, tôi có chút háo hức rồi đó, không biết Bùi Nguyên Minh chuẩn bị tặng cho chúng ta sóng gió như thế nào đây.”

Khi đang nói chuyện thì có một người làm đi đến nói: “Thế Tử, có người truyền lời nhắn đến và còn có gửi kèm theo một bức thư ạ.” “Mang lên đây. Bối Thiếu Long hứng thú mở miệng.

Bên trong bưu kiện là một cái điện thoại, sau khi mở ra, nó chính là phát đoạn video mà khi trước bọn người Vân Lam thấy, trừ cái đó ra còn có thêm một ít bằng chứng hình ảnh.

Xem xong bức thư, Bối Thiếu Long nở nụ cười: “Bùi Nguyên Minh mời chúng ta ba ngày gặp mặt trước mộ Phùng Văn Hạo, nói rằng chỉ cần tôi chịu quỳ xuống ăn năn thì sẽ bỏ qua cho Nhà họ Bối…”

Vừa dứt lời, người Nhà họ Bối đều cười phá lên.

Bối Hoàng Triết cười ha hả: “Thế Tử, chắc là Bùi Nguyên Minh còn chưa tỉnh ngủ đâu! Cậu ta thực sự nghĩ rằng chỉ bằng một tên Ngô Kim Hổ cộng thêm một Lão Cửu Đạo Môn là có thể muốn làm gì chúng ta thì làm sao?” “Lúc nãy chúng ta còn đang mong cậu ta tìm đến cửa đây, còn giờ thì, đang lúc buồn ngủ mà có người đem gối dâng tận tay mà!” “Thế Tử, để cho tôi thu xếp việc này đi.” “Có ba ngày là đủ rồi.” “Tôi cam đoan rằng đến lúc đó mọi chuyện đều sẽ được thu xếp ổn thỏa, tôi cam đoan rằng sẽ để cho cái tên ở rể ăn bám kia biết thế nào là lấy trứng chọi đá.”

Bối Hoàng Triết tràn đầy tự tin, trên mặt lộ rõ vẻ kiên định.

Tên ở rể này đã bị Nhà họ Trịnh đuổi ra khỏi nhà rồi.

Vậy có nghĩa là cậu ta không thể nào điều động được tài nguyên của Công ty Bạch Vân.

Dựa vào một tân binh của Dương Thành, Ngô Kim Hổ, một tên chỉ có thể lực ở mức trung bình ở Dương Thành, Lão Cửu Đạo Môn, cậu ta nghĩ chỉ bằng thế là có thể nghịch thiên sửa mệnh à?

Thật nực cười!

Bối Hoàng Triết hiểu rất rõ những kẻ này, nói không chừng khi nghe đến thực lực cách biệt quá xa, biết đâu bọn họ lại lâm trận bỏ chạy.

Nếu là thế thật, đến lúc đó có thể thưởng thức được biểu cảm đặc sắc của Bùi Nguyên Minh rồi. “Được, việc này giao cho cậu làm” Bối Thiếu Long thản nhiên nói, “Cậu chỉ là một người làm thay thôi, việc này không đáng để ta tự mình làm.” “Thế Tử cứ yên tâm.” Bối Hoàng Triết tự tin nói, “Đến lúc đó, người chỉ cần tới xem một vở tuồng thôi, mọi thứ tôi sẽ sắp xếp tốt.”