Chàng Rể Quyền Thế

Chương 5296-5297




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 5296:

Khi nghĩ đến những điều này, cả người hắn tự nhiên mang theo một vẻ quý phái không gì sánh được, khiến cho không ít danh viện thiên kim, đều phải ánh mắt lấp lóe.

Chỉ có thể nói, Kim Gia đại thiếu chính là Kim Gia đại thiếu, không tầm thường a!

“Phương Thiếu, bằng không ngươi gọi điện thoại hỏi một chút xem sao?”

“Ta muốn biết, tên khốn Bùi Nguyên Minh, rốt cuộc là gặp kết cục như thế nào?”

” Là bị tháo thành tám khối, hay là ngũ mã phân thây?”

Hạ Tú Mị vẻ mặt kiêu ngạo.

” Ta muốn tận mắt thấy ảnh chụp, mới hết hận trong lòng!”

“Được, để ta hỏi cho ngươi một chút.”

Phương Thiên Họa nhìn thấy Khổng Tú cũng có ba phần hứng thú, liền lấy điện thoại di động ra bấm một dãy số.

Nhưng khoảnh khắc tiếp theo, sắc mặt của hắn lại có chút trầm xuống.

Sau vài giây, mặt hắn ta còn xấu hơn cả ăn cứt …

“Sao vậy? Có chuyện gì sao?”

Nhìn sắc mặt Phương Thiên Họa thay đổi, Khổng Tú, người đã cùng hắn hóng gió xuân, trong tiềm thức nhận ra điều gì đó.

Phương Thiên Họa chậm rãi đặt điện thoại xuống, một lúc lâu sau mới nghiến răng nói vài câu:

“Vừa rồi, tên khốn Bùi Nguyên Minh kia, chơi chết yêu tăng Thiên Trúc, phế bỏ đại cao thủ A Tị Đà Lưu!”

“Ngay cả Tân Đương Lưu, Thổ Ngự Môn âm thầm ra tay, cũng đều quăng mũ cởi giáp…”

“Hoàn Nhan Hận, bại hoàn toàn!”

“Chúng ta đã đánh giá thấp con rể cửa này!”

Nghe vậy, Khổng Tú Mi cùng Hạ Tú Mị đồng thời đứng lên, vẻ mặt kinh ngạc.

Ngay cả Kim Tuấn Anh cũng khẽ cau mày, vô thức ngồi thẳng dậy.

Ngày hôm sau, Bùi Nguyên Minh sáng sớm đã đi ra ngoài mua bánh quẩy, sữa đậu nành yêu thích của Trịnh Tuyết Dương, ngâm nga một chút bài hát, rồi vào bếp luộc mấy quả trứng.

Trịnh Tuyết Dương đã lấy lại năng lượng sau một đêm nghỉ ngơi, cả người rạng rỡ hẳn lên.

Bùi Nguyên Minh cùng cô ăn xong bữa sáng, suy nghĩ một hồi, chắc đoàn người của Thanh Linh sắp trở về, nên định rời đi trước.

Bằng không mà nói, một hồi đôi bên chạm mặt, khẳng định lại là sao hỏa đụng phải trái đất, khẳng định lại là một trận hỗn loạn.

Bùi Nguyên Minh mấy ngày nay, hiếm khi được thanh tịnh, hiện tại thật là không muốn nghe Thanh Linh sủa bậy, cho nên anh một lòng chỉ muốn chạy trốn.

“Reng reng–”

Đúng lúc này, điện thoại của Trịnh Tuyết Dương rung lên dữ dội.

Người gọi đến, bất ngờ là Thanh Linh.

Trịnh Tuyết Dương không muốn trả lời, nhưng Thanh Linh, như thần chết gọi tên, đt hết lần này đến lần khác.


Chương 5297:


“Mặc dù là khách sạn năm sao, rượu miễn phí, nhưng vẫn không xứng với thân phận của gia đình chúng ta!”

“Vậy nên ta quyết định, hôm nay gia đình chúng ta, sẽ chuyển đến ở biệt thự số 1 vịnh Hoa Long!”

“Nơi đó Phong Thủy tuyệt thế, nhất định là thích hợp toàn gia chúng ta ở!”

” Đúng, nhân tiện mừng nhà mới của chúng ta, nhánh thứ chín nhà họ Chân, chính là các dì có quan hệ tốt nhất với chúng ta, hôm nay sẽ từ Thủ Đô tới!”

“Tối nay con nhớ đón người ở sân bay nhé!”

” Ghi nhớ, trực tiếp đưa về biệt thự số 1 vịnh Hoa Long!”

Vừa nói xong, Thanh Linh liền cúp điện thoại một cái “bốp”.

Bùi Nguyên Minh nhìn Trịnh Tuyết Dương bằng ánh mắt dò hỏi, trên mặt lộ ra vẻ tò mò.

Trịnh Tuyết Dương đột nhiên ôm đầu nói: “Em biết chuyện gì đang xảy ra.”

“Trước đây, bởi vì chuyện của biệt thự số 1 vịnh Hoa Long, mẹ đã đặc biệt gọi điện thoại, để khoe với người nhà họ Chân quen biết ở Thủ Đô!”

“Kết quả là, một số người cô thường có quan hệ tốt với mẹ em, cứ kêu gào muốn đến!”

“Em luôn nghĩ rằng họ đang nói đùa, nhưng không ngờ họ lại đến.”

Bùi Nguyên Minh nhẹ giọng nói: “Người Chân gia ở Thủ Đô, không tốt sao?”

“Nói như thế nào, cũng là đến từ thập đại gia tộc cao cấp, còn đau đầu như thế sao?”

Trịnh Tuyết Dương trợn tròn mắt: “Anh không hiểu sao, Chân gia Thủ Đô là một gia tộc lớn. Cả gia tộc ít nhất cũng có hai vạn người.”

” Mặc dù dòng chính không tới ngàn người, nhưng là chi thứ lung tung ngổn ngang, nhiều lắm…”

” Mà có thể cùng mẹ em giao hảo, anh cảm thấy, sẽ là cái dòng chính đại nhân vật gì sao?”

“Nếu em đoán đúng, người này hẳn là dì Ôn.”

“Bà ấy là người của Thủ Đô. Bà ấy không hòa nhập tốt, nhưng lại cực kì kiêu ngạo. Có thể nói là, khí chất thúi y chang với mẹ em!”

” Mẹ em lần này đem bà đưa tới, chỉ sợ…”

Bùi Nguyên Minh nghe xong lời này, lập tức đau đầu thay Trịnh Tuyết Dương.

Cái khác không nói, chỉ cần một nhân vật cũng thối như Thanh Linh, cũng đủ để giải thích bản lĩnh thú vật của dì Ôn.

Nghĩ đến cảnh, hai người Thanh Linh cùng nhau gầm thét, Bùi Nguyên Minh đột nhiên linh hồn đánh run một cái.

Ngươi không được ở lại chỗ này, ở lâu nhất định sẽ mất mạng.

Cho nên trong nháy mắt này, Bùi Nguyên Minh đã quyết định, Trịnh Tuyết Dương ăn xong, sẽ ôm đầu chạy trước.

Còn biệt thự số 1 Vịnh Hoa Long, Thanh Linh, nếu muốn sống thì cứ sống đi.

Dù sao, chỗ đó cũng đã giao cho Trịnh Tuyết Dương, coi như tài sản của Trịnh Tuyết Dương, cô có quyền kiểm soát tuyệt đối.

Cơm nước xong xuôi, Bùi Nguyên Minh đang chuẩn bị chuồn đi.