Chàng Rể Quyền Thế

Chương 510




Những suy nghĩ hồi trước về việc Trịnh Tuyết Dương là một người vô trách nhiệm lúc này đã tự nhiên biến mất.

Nhưng điều này cũng có nghĩa là Trịnh Tuyết Dương chắc chắn không còn cơ hội nữa. “Haha, Chí Dụng nói đúng, chúng ta ít đi một đối thủ cạnh tranh rồi.”

“Bùi Nguyên Minh ơi! Anh đúng là con rể tốt của nhà họ Trịnh.” “Chúng ta phải cảm ơn anh nhiều lắm đó, nếu sau này ai dám gây sự với anh thì tôi sẽ là người không đồng ý đầu tiên.”

Bùi Nguyên Minh khẽ cau mày, anh không có sắp xếp những chuyện này mà Hạ Vân thì nhất định sẽ không làm như vậy.

Còn về nhà họ Bùi thì ai dám làm chuyện như vậy nếu không có sự đồng ý của mình chứ?

Là Bùi Văn Kiên sao?

Bùi Văn Kiên là người chu đáo, thận trọng và thích sử dụng mưu

Nên không thể nào dùng cách giống như trẻ con vầy được. Vậy là cặp sinh đôi à?

Cũng không phải, cặp song sinh vẫn luôn không có tiếng nói và chỉ lặng lẽ sống trong nhà họ Bùi.

Mặc dù ai cũng biết nhà họ Bùi có đến bốn đứa con trai nhưng trên thực tế Bùi Văn Kiên vẫn là người nắm quyền điều hành nhà họ Bui.

Vậy thì chỉ còn có thể là người phụ nữ đó.

Người phụ nữ mà ngay cả mình cũng không thể nhìn thấu được suy nghĩ.

Một khuôn mặt tuyệt đẹp lướt qua trong tâm trí Bùi Nguyên Minh. Nhưng vào lúc này anh không hề muốn thưởng thức cái đẹp mà chỉ còn lại sự kiêng dè hơn trước.

Trong toàn bộ nhà họ Bùi, anh thực sự kiêng dè Bùi Diễm Lan nhất.

Bùi Diễm Lan khinh thường toàn bộ đấng mày râu trên đời.

Chỉ có người phụ nữ này mới có những hành động kỳ lạ như vậy, kế. đến mức làm anh không thể biết được mục đích là gì.

Đang bày tỏ thành ý à?

Hoặc đơn giản là muốn mối quan hệ chính thức của nhà họ Trịnh và họ Bùi gắn kết hơn.

Bùi Nguyên Minh cau mày, anh thật sự không nhìn thấu đưoc. Người phụ nữ này quá nguy hiểm.

“Đừng cãi nhau nữa! Tôi sẽ giữ những vật này trước! Sau khi thế tử họ Bùi lộ diện và biết nó nhìn trúng cô con gái nào của nhà họ Trịnh thì tất nhiên tôi sẽ tặng những món này như của hồi môn.” Ông cụ

Trịnh chốt lại.

Về phần biệt thự thì ông ta cũng không nói gì.

Dù sao ông ta cũng thấy vừa ý cái biệt thự này nên ở lại một khoảng thời gian chắc không sao chứ?

Vừa nghĩ tới đây, ông cụ Trịnh hào hứng đi thu xếp hành lý để chuyển chỗ.

Không một ai trong số các cô con gái của nhà họ Trịnh dám chắc rằng thể tử họ Bùi sẽ kết hôn với mình nên vào lúc này không dám nói gì cả.

Sau bữa ăn đơn giản, gia đình bốn người của Trịnh Tuyết Nhi không đợi Bùi Nguyên Minh mà tự mình lái xe đi.

Trước kia bởi vì Trịnh Tuyết Dương ký một thỏa thuận nhờ Bùi Nguyên Minh nên Trịnh Tuấn cũng dễ chịu với anh hơn rất nhiều.

Nhưng lúc này trong lòng ông ta lại tràn đầy oán hận.

Hồi trước là Bối Hoàng Triết còn giờ lại là thế tử họ Bùi.

Vì đứa con rể vô dụng chỉ biết bám váy vợ mình như này mà con gái yêu của mình đã mất hết bao nhiêu cơ hội quý giá.

Hơn nữa khi Bùi Nguyên Minh gả cho nhà họ Trịnh, đừng nói đến của hồi môn mà ngay cả vài ngàn VNĐ để làm giấy đăng ký kết hôn cũng là của Trịnh Tuyết Dương.

So với người nổi tiếng của hôm nay thì bọn họ làm sao không ghen tị được chứ? Sao có thể không có bất cứ cảm xúc gì? Sau khi trở về nhà, Trịnh Tuyết Dương nhốt mình trong phòng.

Hôm nay, cô đã mất mát quá nhiều thứ.

Không chỉ là một thỏa thuận mà thôi.

Thanh Linh cũng tức giận gầm lên: “Trịnh Tuấn, ông xem thử coi mình làm được gì hả?” “Thỏa thuận mà con gái tôi dễ dàng giành được giờ lại lọt vào tay

người khác như vầy. “Ông cụ Trịnh còn không xin lỗi được một câu”

“Bây giờ nhà họ Trịnh lại có thêm một đứa làm con rể quyền quý, ông nghĩ xem sau này còn ai coi chúng ta như con người không?” “Nếu không phải ông vô dụng thì bà cụ Trịnh làm sao có thể để cho tên Bùi Nguyên Minh rác rưởi này ở rể nhà chúng ta.”

“Tôi đúng là có mắt như mù, tưởng gả vào nhà họ Trịnh sẽ được ăn sung mặc sướng nhưng ai ngờ là phí cả đời như vậy.”