Trong những năm qua, Kim Trạch Tuấn luôn giữ được sự khiêm tốn vừa đủ, tân tân khổ khổ không bại lộ thân phận của mình.
Nhưng khi bị Bùi nguyên Minh không chút kiêng kỵ giẫm lên đầu hắn, Kim Trạch Tuấn quyết định, hắn không muốn ẩn tàng nữa!
Hắn muốn giết phá thượng thiên!
Hắn muốn Bùi nguyên Minh biết, tại sao cục đá uống vào lại lạnh như vậy!
” Vương bát đản!”
“Hôm nay ta sẽ cho ngươi hiểu!”
” Cái gì gọi là chân chính đại cao thủ!”
Khoảnh khắc tiếp theo, Kim Trạch Tuấn trở tay lấy ra một thanh trường kiếm.
” Đại cao thủ?”
Bùi nguyên Minh nhìn xem một màn này, cười nhạt một tiếng, còn đưa ngón trỏ ra hướng về phía Kim Trạch Tuấn ngoắc ngoắc: “Nào, để ta xem bản lĩnh của ngươi…”
Kim Trạch Tuấn bị chọc giận, thân hình hắn gào thét mà ra, kiếm quang tụ vào trường kiếm trong tay.
“Một kiếm phá trường sinh!”
Một chiêu này, là đại sát chiêu Trường Sinh Điện truyền thụ cho hắn, nghe nói, có thể vượt qua một tiểu cảnh giới giết người.
Ngoài ra, Kim Trạch Tuấn là một cao thủ binh vương sơ giai giấu mặt, nên hắn rất tự tin vào bản thân.
Hắn cảm thấy, nếu mình dốc toàn lực, thì trong Kim Lăng không có ai là đối thủ của hắn, ngoại trừ Đỗ Lương và Hoắc Nguyên Hổ!
Ngay cả Kim Tuấn Anh, hắn cũng chướng mắt!
Nhưng là sau một khắc, Bùi nguyên Minh lại một bước phóng ra, sau đó một bàn tay quét ra ngoài!
“Bốp!”
Trước mặt Bùi nguyên Minh, cái gì cao thủ binh vương, cái gì vượt qua tiểu cảnh giới, cái gì đại sát chiêu, hoàn toàn không có chút nào ý nghĩa.
Trong mắt Kim Trạch Tuấn, nháy mắt Bùi nguyên Minh xuất thủ, tất cả tia sáng xung quanh, đều đột nhiên biến mất.
Trước mắt hắn, chỉ còn lại một bàn tay che khuất bầu trời, không ngừng mở rộng!
Ngay sau đó, Kim Trạch Tuấn hai mắt tối sầm, cả mặt đau đớn, toàn thân bị đập xuống đất, trên mặt có một dấu chưởng đỏ tươi, trường kiếm trong tay cũng trực tiếp văng ra ngoài.
Không đợi Kim Trạch Tuấn kịp phản ứng, Bùi nguyên Minh đã tiến lên một bước, một cái tát nữa quất ra.
“Bốp!”