Chàng Rể Quyền Thế

Chương 4979




 

” Van cầu ngài đại nhân đại lượng, coi tôi thành một cái rắm, bỏ qua cho tôi!”

Rõ ràng, đối với Đỗ Quang Khải mà nói, hưởng thụ hết một ngày tự do, tuyệt đối không nguyện ý, nửa đời sau đều nằm ở trên giường.

Cho nên hắn hôm nay, cho dù là tôn nghiêm, hắn đều không cần.

Bùi Nguyên Minh cầm chén trà, sau khi nhấp một ngụm trà, bình tĩnh nói: “Đồ tử đồ tôn của ngươi đều bị ta đả thương, ngươi không hận ta sao?”

Đỗ Quang Khải lắc đầu nói: ” Không hận, tôi cũng muốn cảm tạ Bùi Đại Thiếu đã hạ thủ lưu tình, bằng không mà nói, lấy thân thủ của ngài, bọn hắn hẳn là chết, mà không phải tổn thương.”

Bùi Nguyên Minh lại cười nhạt: ” Nữ nhi bảo bối của ngươi Đỗ Cách Cách bị ta phế, ngươi cũng không hận sao?”

” Hận, nhưng là cũng không hận!”

Đỗ Quang Khải thở dài một hơi.

” Nàng trời sinh tính điêu ngoa, làm người lại luôn luôn không giảng đạo lý, thân thủ cũng tầm thường. nàng thường bắt nạt mọi người dưới sự yêu chiều của tôi, nhưng là một khi ta xảy ra chuyện, nàng gặp phải cao thủ, nói không chừng liền sẽ rước lấy họa diệt môn! ”

“Cho nên, tôi không những không hận, còn muốn cảm tạ!”

Nghe những gì Đỗ Quang Khải nói, Đỗ thái tử và những người khác, đều bất giác há hốc mồm, rút một hơi khí lạnh.

Bọn hắn chưa bao giờ nghĩ rằng, Bùi Nguyên Minh thật sự bá đạo như Đỗ Quang Khải nói, đối với hắn tâm phục khẩu phục.

Mà Đỗ Cách Cách cũng là bị hắn phế, biến thành một phế nhân!

Điều quan trọng nhất là, Bùi Nguyên Minh làm chuyện như vậy, chẳng những không có hậu quả gì, Đỗ Quang Khải cũng không dám oán giận, mà là lựa chọn dàn xếp ổn thỏa!

Nghĩ đến đây, không ít sư huynh đệ đều lặng lẽ lùi lại từng người một.

Không đến một khắc, chỉ còn lại có Đỗ thái tử trụi lủi đứng một mình ở trong sân.

Ngay cả những cô gái xinh đẹp, cũng là liền nhấp nhô bò rời đi.

Rốt cuộc, ai có mắt tinh tường đều nhìn ra được, Đỗ thái tử, e rằng tiếp theo sẽ gặp xui xẻo.

Nếu lúc này còn đứng bên cạnh Đỗ thái tử, có nghĩa là cảm thấy cuộc đời hết vui, tự mình muốn chết!

Trên đời, làm gì có người ngu ngốc như vậy!

Bùi Nguyên Minh chậm rãi đặt chén trà trong tay xuống, sau đó lấy khăn giấy lau ngón tay, châm biếm: “Đỗ Quang Khải, Ta một chút mặt mũi cũng không cho ngươi, còn để ngươi quỳ trước mặt ta cầu xin thương xót, ngươi liền không hận ta sao?”

“Không hận! Tôi có tư cách gì để hận?”

Đỗ Quang Khải thở dài một hơi.

“Cho dù Bùi Đại Thiếu không ra tay, tôi cũng không dám hận!”

“Trừ khi não của tôi bị hỏng.”