Chàng Rể Quyền Thế

Chương 487




Trịnh Tuyết Dương khi nghe được lời này liền tức giận đến vẻ mặt trở nên trang bệch, nhưng mà vào lúc này cô vẫn cần răng mà nhịn xuống.

Mà người phụ nữ lòe loẹt kia dường như cũng đã quá quen thuộc với cảnh tượng này rồi, lúc này cô ta nhìn Bùi Nguyên Minh mà đánh giá với vẻ mặt châm chọc, thở dài nói: “Tên nghèo nàn kia, chồng của tôi đúng thật rất rộng lượng đẩy, bảy mươi triệu VNĐ này cũng bằng tiền lương mấy năm của anh đấy” “Nếu như tôi là anh, bây giờ liền lấy tiền cút ra rồi, để đứa em gái này ở lại!”

Nhân viên bán hàng ở bên cạnh cũng là người giỏi kiếm thêm chuyện, lúc này cũng không nhịn được mà thẳng lưng bước tới, nói: “Ai, tôi ước gì có được một đại ca có thể nhìn thấy được sự yếu đuối của tôi đấy…

.” “Người đẹp, cô thật là may mắn đấy, đại ca này chịu vì cô mà cho ra tiền chia tay đến bảy mươi triệu VNĐ.” Ánh mắt của Bùi Nguyên Minh ngày càng trở nên lạnh lẽo, anh hờ hững mà liếc nhìn nhân viên bán hàng và tên chủ nhà một cái, nói một cách chậm rãi: “Nếu nơi này đã là trung tâm thương mại, thì tôi liền làm theo quy định của các người” “Có tiền là giỏi làm đúng không? Tôi muốn hết tất cả bộ quần áo ở trong cửa hàng này…

” “Còn về phần anh, tôi đưa cho anh bảy mươi triệu VNĐ, nhưng mà tôi không cảm thấy thích thú với người phụ nữ của anh, tôi chỉ muốn cô ta quỳ xuống xin lỗi người phụ nữ của tôi.” Giọng điệu của Bùi Nguyên Minh vô cùng lạnh nhạt, thể nhưng lại mang theo một sự áp chế cực kỳ chân thật.

Trong lòng Trịnh Tuyết Dương cảm thấy hơi sửng sốt khi nghe thấy lời này.

Cô không ngờ rằng Bùi Nguyên Minh lại bá đạo đến như vậy.

Điều quan trọng nhất là, vậy mà anh lại dám mua hết à? Anh có biết những món đồ ở trong cửa hàng này rất mắc không? Nếu như mua hết, thì không thể giải quyết chỉ với vài trăm triệu được đâu. “Bùi Nguyễn Minh, anh có phải bị hâm rồi phải không, anh có biết những bộ quần áo này có giá bao nhiêu không?”

Trịnh Tuyết Dương vội vàng nói.

Anh chỉ là một người ở rể mà thôi! Cho dù lúc trước khi làm việc ở thành phố Hải Dương có được một số tiền tiết kiệm, nhưng mà vấn đề là anh cũng đã vay không ít tiền.

Anh làm sao có thể mua được tất cả những món đồ ở trong cửa hàng này được chứ? Tên chủ nhà kia sửng sốt, ngay sau đó liền lớn tiếng cười lên, nói: “Được, tôi xem anh thanh toán! Nếu như anh có thể lôi ra nhiều tiền như thế, vậy thì tôi sẽ bảo người phụ nữ của tôi quỳ xuống, tôi cũng tự mình cút đi, thế nào?”

Người phụ nữ lòe loẹt kia cũng cười đến run người, giống như đang xem một trò cười vậy: “Tôi chưa từng nhìn thấy qua loại người vừa nghèo vừa tự ái như anh! Vừa nhìn thì đã biết là một tên nhà quê, biết hậu quả khi khoác lác ở trước mặt chúng tôi là gì không?”

Lúc này nhân viên bán hàng cũng nhìn Bùi Nguyên Minh với với mặt khinh thường, cô ta đã gặp qua rất nhiều người giàu có rồi. Thế nhưng người giàu có cũng sẽ luôn để lộ ra một chút mùi tiền trên người.

Nhưng mà cô ta nhìn lại, Bùi Nguyên Minh chỉ là một tên nhà nghèo, căn bản không thể có nhiều tiền được.

“Hôm nay chúng tôi vừa mới kiểm hàng lại xong, nếu như anh muốn mua tất cả bộ quần áo ở đây thì không cần tính nữa, tổng giá tiền của cửa hàng chúng tôi vừa đủ mười bảy tỷ năm trăm triệu đồng, anh muốn trả bằng tiền mặt hay là quét thẻ?”

Nhân viên bán hàng riau đang nói đùa mà nói ra lời này.

Bùi Nguyên Minh cười lên một cách lạnh lùng, nói: “Được, nhưng mà tất cả công lao bán hàng đều tính cho cô ấy” Bùi Nguyên Minh chỉ vào một nhân viên bán hàng khác, cô ấy từ đầu đến cuối đều không hề tỏ ra xem thường người khác một chút nào, đã đối xử với tất cả khách hàng một cách công bằng.

Khi Bùi Nguyên Minh đi đến quầy tính tiền, Trịnh Tuyết Dương cũng cảm thấy hơi sững sờ. Mà tên chủ nhà và người phụ nữ lòe loẹt kia nhìn thấy một cảnh tượng này, trong lòng cảm thấy hơi căng thẳng.

Tên này vừa nhìn đã biết là một tên nhà nghèo, sẽ không thật sự có đủ tiền thanh toán đấy chứ? Vẻ mặt của Bùi Nguyên Minh trông lạnh lùng, thể nhưng ngay sau đó biểu cảm của anh liền khẽ thay đổi. Chết tiệt! Thẻ ngân hàng của mình đâu rồi!? Hình như đưa cho Hạ Vân rồi, để cho cô ta chuẩn bị cho vụ việc của tập đoàn Thiện Nhân rồi. Bùi Nguyên Minh không nói nên lời, chuyện lớn như vậy mà bản thân lại quên mất được.

Nhìn thấy Bùi Nguyên Minh mò ví tiền cả nửa ngày trời cũng mò không ra, tên chủ nhà đó thở phào một hơi, trên mặt lại hiện lên dáng vẻ kiêu ngạo.

Anh đừng nói với tôi, anh không đem theo ví tiền đấy? Tôi rất tò mò, ví tiền hiệu gì có thể chứa được năm triệu chứ? Nói cho tôi nghe một chút, tôi cũng đi mua một cái!”

Tên chủ nhà kia nói một cách quái gở.

Người phụ nữ lòe loẹt kia cũng cười như không cười, nói với vẻ mặt châm chọc: “Không có tiền thì đừng có giả vờ làm người giàu có, anh cho là anh đang đóng phim truyền hình sao? Diễn hài tốt đến như vậy!”

“Có thể đừng làm phiền tôi mua quần áo nữa được không? Mau cút ngay đi! Thật là mất mặt!”