Bùi nguyên Minh cười cười, sau đó tùy ý vung tay lên, giống như đập ruồi, trực tiếp đem người phụ nữ trung niên này, đánh bay ra ngoài.
Đồng thời, anh phun một vòng tròn máy làm mát không khí xung quanh lão già và Trương Long Hổ, để đảm bảo mọi người xung quanh đều có mùi thơm.
Lúc này, mười mấy người thân thích khác xông tới, định đánh Bùi nguyên Minh, nhưng vẫn bị Bùi nguyên Minh một bàn tay một người, toàn bộ đều đập bay.
Những người này xụi lơ ngã xuống đất, từng người bụm mặt, đều là vẻ mặt khó có thể tin.
Ai cũng không thể tin được, Bùi nguyên Minh lại lợi hại như vậy, vừa ra tay, liền dễ dàng đem những đại cao thủ này đánh ngã.
Cùng lúc đó, Trương Long Hổ cạy miệng Lý Kiến Quân ra, hắn rót nước dơ trong tay vào …
Người phụ nữ trung niên hét lên: “Đừng–”
” Ọe –”
Gần như ngay lúc, cái gọi là phương thuốc chữa bách bệnh được rót vào, lão gia Lý Kiến Quân toàn thân liền run rẩy, hoảng hốt sợ hãi mở to mắt, giãy giụa chật vật phun ra nước dơ trong miệng.
“Cái gì! ?”
Nhìn thấy cảnh này, tất cả các khách nhân có mặt đều hét lên, đồng loạt hướng về đằng sau thối lui.
Tất cả mọi người, một vẻ như là gặp quỷ.
Rõ ràng, không ai nghĩ rằng, người chết thực sự có thể sống lại.
Còn Cao Minh Viễn và những người khác, đều có khuôn mặt cổ quái.
“Lão nhân, đây là nước tiên cứu mạng, uống xong sẽ không bị trúng tà nữa…”
Bùi nguyên Minh tiến lên, giẫm lên h0a huyệt trên người Lý Kiến Quân, lão lập tức mất đi sức giãy giụa, chỉ có thể trơ mắt nhìn nước đồ ăn thừa thơm ngào ngạt, tràn vào trong miệng của mình….
Cảnh tượng này, khiến ai cũng muốn nôn mửa và hú hét, nhưng người phụ nữ trung niên và những người khác, cả đám đều run rẩy không dám tiến lên cứu người.
Rất nhanh, một bát nước đồ ăn thừa rót xuống dưới.
Bùi nguyên Minh nhấc chân, nhẹ nói: “Được rồi, Trương Long Hổ ngươi mau đi rửa sạch sẽ đi, thật ghê tởm, quá buồn nôn!”
“Còn phải để Hoa Dung tới lau sàn, bẩn quá!”
“Ngoài ra, nhớ thu tiền, một trăm ngàn.”
Trương Long Hổ gật đầu nói phải, hắn đối với thủ đoạn của Bùi nguyên Minh, thực sự chịu phục.
” Vương bát đản!”
Lão già Lý Kiến Quân lúc này mới bật dậy, muốn nôn ra nhưng không nôn được, lúc này nghiến răng nghiến lợi nhìn Bùi nguyên Minh nói: ” Tiểu tử, ngươi đây là mưu sát!”
Bùi nguyên Minh nhẹ giọng nói: “Làm sao có thể nói là mưu sát?”