Chàng Rể Quyền Thế

Chương 4414




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Suốt quá trình lao xuống, anh đều điểm mũi chân vào những hòn đá nhô ra, rồi tận dụng đà để lao về phía hòn đá nhô ra khác.

Vài viên đá nhô ra đầu tiên, diễn ra rất thuận lợi.

Chỉ là khi lao xuống xuống gần nửa đường, ngón chân Bùi Nguyên Minh vừa rơi xuống trên một tảng đá nhô ra, liền nghe thấy tảng đá “Drac” một tiếng đứt gãy cực lớn, hướng về phía dưới rơi xuống.

Bùi Nguyên Minh khẽ nhíu mày, chẳng qua giờ phút này, thân hình cũng chỉ có thể thuận thế rơi xuống.

Chiều cao chục mét, đã vượt qua giới hạn mà cơ thể con người có thể chịu đựng.

Nhưng xét về thực lực của Bùi Nguyên Minh, cần phải có cơ hội vào thời điểm tiếp đất.

Tảng đá đang rơi xuống cách năm mét, Bùi Nguyên Minh lăng không, thân hình lao theo tảng đá.

Lúc này, trên con đường ngay sườn núi, một đám cao thủ mặc đồ đen, có hình xăm đầu lâu trên ngực đang cầm súng và cung nỏ, đang vây quanh một chiếc Toyota.

Nghe thấy tiếng gió rít trên đầu, những người mặc đồ đen này đều vô thức ngẩng đầu lên.

Nhìn thấy tảng đá lớn đang rơi xuống, một đám người áo đen, sợ tới mức tiểu bằng lỗ đít, cả người đều lăn lộn chạy đi.

“Bộp!”

Lúc này, Bùi Nguyên Minh xuất hiện, anh vừa vặn đạp lên lưng một tên áo đen.

“bùm -”

Tên mặc đồ đen vô cùng thê thảm nện mạnh xuống đất, một hơi lão huyết phun ra, cả người chật vật đến cực hạn.

Khu vực xung quanh bụi đất tung bay, những tên đang vây công Toyota từng tên đều là đầu bù tóc rối, sau đó ho sặc sụa rồi lùi lại.

Và tên nam tử bị đập xuống đất, giờ phút này thật vất vả mới tỉnh táo lại, nhưng làm thế nào đều không thể đứng dậy được.

Hắn ta nhìn chằm chằm Bùi Nguyên Minh bằng ánh mắt bi phẫn và tức giận: “Vương … Vương bát đản…”

Hắn là Phó bang chủ Khô lâu bang đại danh đỉnh đỉnh, trên giang hồ đồn đại, tên của hắn, có thể ngăn tiếng trẻ con khóc đêm.

Mấu chốt nhất chính là, hắn vẫn là một đời binh vương, ngưu bức độc đoán.

Nhưng hôm nay, khi mang lâu la đi thực hiện nhiệm vụ, xém chút bị thiên lôi đạp giết chết.

Tuy không chết ngay tại chỗ, nhưng hắn ta, đã hoàn toàn bị phế bỏ, nửa đời sau không chết cũng phải tê liệt, cho nên hắn bi phẫn đến nổi muốn khóc thét lên.

Bùi Nguyên Minh nhìn cảnh này cũng không nói nên lời.

Ta không muốn đâu nhé, thề!

Ta chỉ mượn lưng ngươi để tiếp đất, ai biết ngươi giờ thành như thế này?

a