Bùi Nguyên Minh sửng sốt một chút, sau đó trực tiếp ngồi lên ghế bên tay lái phụ, trầm giọng nói: “Tử Kim Sơn, nhanh lên!”
Nghe được ba chữ Tử Kim Sơn, La Bác Hoa hơi sững sờ, rõ ràng có mấy phần e ngại.
Bất quá, anh ta rất nhanh vẫn là cắn răng nói: “huynh ngồi vững vàng đi!”
Nói xong, anh ta đạp mạnh chân ga.
Rõ ràng, Đại vương La Bác Hoa phân loại rác này, cũng có thể coi là một người có ơn tất báo.
Ngày đó, anh ta bị Cao Thành Dương tát vào mặt, Bùi Nguyên Minh thay anh ta ra mặt, nên một mực nhớ ở trong lòng.
Mặc dù Tử Kim Sơn, là điều cấm kỵ cực lớn đối với nhiều người ở Kim Lăng, nhưng là lúc này, anh ta cũng không quan tâm.
Xe lao vút qua mấy ngọn đèn đỏ, chỉ trong vòng mười phút, đã đến chân núi Tử Kim Sơn.
Bùi Nguyên Minh nhắm mắt cẩn thận lắng nghe, sau đó chỉ điểm La Bác Hoa, lái xe trên một con đường cũ nát.
Bởi vì anh ta nghe được thanh âm súng đạn.
Chẳng mấy chốc, xe đã tới bên cạnh một vách núi cheo leo, nơi này là đường cụt, không còn đường có thể đi.
Nhưng mà Bùi Nguyên Minh, nhanh chóng quát bảo La Bác Hoa dừng lại, tự mình mở cửa xe, phóng tới mép vách núi.
Anh ghé vào vách núi nhìn xuống, có thể nghe thấy tiếng súng yếu ớt từ phía dưới vọng ra, trong không khí có mùi khói thuốc.
Rõ ràng, đây là nơi Tạ Mộng Dao bị tập kích.
Chỉ là từ trên xuống dưới, có độ cao chừng 20 mét, sắc trời lúc này có chút mờ mịt, Bùi Nguyên Minh đã không thể nhìn rõ.
“Bùi Thiếu, thế nào rồi?”
La Bác Hoa bu lại.
Bùi Nguyên Minh thì thào: ” Phía dưới không có đường xuống? Làm sao xuống được đây?”
“Có một con đường, nhưng phải đi đường vòng ít nhất một tiếng đồng hồ, mới có thể đi xuống…”
La Bác Hoa một mặt khó xử.
“Đã hiểu, hãy chú ý an toàn cho chính mình đi.”
Bùi Nguyên Minh khẽ nhíu mày, một tiếng đồng hồ là không được.
Ánh mắt của anh, rơi vào một vài nơi nhô ra trên vách đá, sau đó anh hít một hơi thật sâu, thả người nhảy xuống.