Mọi người tại hiện trường đối mặt cười một tiếng, Bùi Nguyên Minh có thể khiến Hình Lam đại tiểu thư che mặt mà chạy, cũng coi là một loại bản lĩnh.
Sau đó, Bùi Nguyên Minh để nguoif của Hình gia, đưa Hình Hoàng Ích đi nghỉ ngơi.
Và bản thân anh, cùng với quản gia đi quanh nhà vài vòng, hướng dẫn quản gia tiễn đi một số đồ cổ.
Rốt cuộc, người tốt phải làm đến cùng, là tiễn đưa phật về tây phương.
Bây giờ đã ra tay, Bùi Nguyên Minh nhất định phải đảm bảo, Hình Hoàng Ích sẽ không bị Âm Khí nhập thể nữa.
Khi Bùi Nguyên Minh giải quyết xong những chuyện vặt vãnh này, anh nhìn thấy Trương Thiên Chính đang tiến đến, vẻ mặt có chút do dự và lúng túng.
Bùi Nguyên Minh vừa cười vừa lấy khăn giấy lau ngón tay: “Trương Lão, có chuyện gì vậy? Đồ cổ mà tôi chọn có chuyện gì sao?”
“Không, không, Bùi Thiếu, ánh mắt của cậu rất tốt.”
” Ta đặc biệt kiểm tra qua, cậu lọc ra đồ cổ văn vật, cũng đều là thứ mới vừa từ trong mộ lớn móc ra, âm khí rất nặng.”
“Thật sự là không tốt, nếu để những thứ này trong nhà.”
“Sau khi dọn đi, Phong Thủy trong nhà toàn bộ đều được thu dọn!”
“Bùi Thiếu, phương pháp của cậu, thật sự quá xuất sắc!”
Bùi Nguyên Minh gật đầu nói: “Vậy thì tốt, Nước ta nghiêm cấm buôn bán di vật văn hóa khai quật.”
“Tốt hơn là nên nộp những thứ này cho đất nước.”
“Không sao, ta sẽ đề nghị với Hình Lão.”
Trương Thiên Chính gật đầu.
“Trên thực tế, việc kinh doanh của Hình gia, cơ bản là phòng đấu giá và thị trường Văn Ngoạn.”
” “Bọn hắn thích thu thập bảo vật và Văn Ngoạn từ người dân, không hứng thú lắm với những thứ khai quật được.”
“Những thứ này, hẳn là Lão Hình trong lúc nhất thời nhìn nhầm.”
” Vẫn là Bùi Thiếu, cậu thật là lợi hại, loại thủ đoạn cùng nhãn lực này, xưa nay chưa từng có!”
Trương Thiên Chính đối với Bùi Nguyên Minh khen ngợi không ngót, hận không thể trực tiếp nhảy ra ôm đùi của Bùi Nguyên Minh.
Bùi Nguyên Minh nghe xong liền bật cười: “Trương Lão, ngài không cần che giấu, có chuyện cứ nói cho tôi biết.”
Trương Thiên Chính hơi sững sờ, sau đó một mặt ngượng ngùng nói: “Xem ra Bùi Thiếu cậu, mắt sáng như đuốc, ta đối với chuyện thổi phồng tự nhận, đã coi như cẩn thận từng li từng tí, nghĩ không ra vẫn là bị xem thấu.”