“Đúng vậy, Bùi tiểu hữu nói đúng.” Trương Thiên Chính lúc này cũng gật đầu, lộ ra vẻ thán phục. “Cửu nhãn Thiên Châu vốn là thánh vật của Phật giáo, nhưng lại bị người khoét rỗng rồi nhét xương hài nhi vào trong. nó liền trở thành thứ xấu xa. ”
“Tuy rằng vừa rồi, ta còn hoài nghi, nhưng bởi vì thành kiến trong lòng, ta không dám nghi ngờ nguồn gốc của Âm Khí này, chính là Cửu Nhãn Thiên Châu…”
“Bùi tiểu hữu quả đúng tài cao!”
Bùi Nguyên Minh gật đầu nói: “Nguồn gốc của Âm Khí, ngoài việc khiến Hình Lão mất ngủ ban đêm, còn khiến cho vận khí của Hình Lão trở nên kém vô cùng.”
“Trước đây, Hình Lão lần lượt gặp phải nhiều tai nạn khác nhau, kém chút bỏ mình, cũng là bởi vì cái này.”
“Tôi thực sự, không phải nhìn thấy nó trong nháy mắt, mà là đêm hôm đó, tại hiện trường tai nạn xe cộ, đã có hoài nghi.”
“Tôi định phá hủy cửu nhãn Thiên Châu, nhưng cả 120 và 119 đều đến.”
” Hình tiểu thư lại cảm thấy, ta là giang hồ phiến tử, chỉ vì tiền thưởng của cô ấy …”
Nghe được lời nói của Bùi Nguyên Minh, khuôn mặt xinh đẹp của Hình Lam đỏ lên, một mặt áy náy nói: “Là ta có mắt không tròng…”
Bùi Nguyên Minh cười nhạt một tiếng, từ chối cho ý kiến.
Hình Lam do dự một lúc rồi tò mò hỏi: “Vậy thì giọt máu đó của anh, là có ý gì?”
Bùi Nguyên Minh nhẹ nói: “Ta là nam nhân, lại là người tập võ, trong cơ thể có khí tức dương cương.”
“Dương khí trấn áp Âm khí, không phải là chuyện đương nhiên sao?”
“Vậy thì ông tôi không sao chứ?”
Bùi Nguyên Minh cười nhạt: “Ngủ thêm mấy canh giờ nữa là được rồi…”
Nghe được những gì Bùi Nguyên Minh nói, nhìn Bùi Nguyên Minh nhẹ nhàng giải quyết vấn đề lớn của mình, Hình Hoàng Ích lúc này, cũng một mặt thán phục.
Ông ta hướng về phía Bùi Nguyên Minh chắp tay nói: “Bùi Thiếu, lần này ta thật phiền toái cậu.”
“Kể từ hôm nay, cậu là vị cứu tinh, là vị ân nhân cứu mạng của tôi!”
” Có cái điều kiện gì, cậu cứ việc nói.”
Bùi Nguyên Minh cười cười nói: “Tôi không có điều kiện gì , cứ dựa theo cá cược chấp hành là được.”
Vừa nói xong, Bùi Nguyên Minh liền ngoắc ngón tay về phía Hình Lam, cười nói: ” Đến đây, Lam nhi, gọi chủ nhân!”
Nghe được lời nói của Bùi Nguyên Minh, khuôn mặt xinh xắn của Hình Lam lập tức đỏ lên.
Mi mắt cô giật giật một hồi, rốt cuộc không gọi ra được hai chữ chủ nhân, chỉ có thể che mặt chạy trốn.