Chàng Rể Quyền Thế

Chương 4304




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Quan trọng nhất là, chuyện của Chân gia, anh tốt nhất đừng xen vào, không tốt cho anh.”

Trịnh Tuyết Dương còn có một câu không nói ra, đó là giải quyết vấn đề tiền bạc của nhánh thứ chín, có liên quan đến thỏa thuận đánh cược giữa cô cùng cao tầng Chân gia Thủ Đô.

Nếu cô yêu cầu Bùi Nguyên Minh đưa tiền, thì sẽ phá vỡ thỏa thuận.

Quan trọng nhất là, chuyện của Chân gia Thủ Đô, nước cũng sâu không kém.

Tuy rằng Bùi Nguyên Minh không ngừng nói, muốn cô làm chưởng môn nhân Chân gia Thủ Đô.

Nhưng Bùi Nguyên Minh càng nói như vậy, cô càng không thể để Bùi Nguyên Minh, nhúng tay quá sâu vào chuyện này.

Vì nó quá nguy hiểm.

Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Trịnh Tuyết Dương, Bùi Nguyên Minh thở dài, không có lấy 2 tỷ đã chuẩn bị sẵn ra.

Anh quá biết Trịnh Tuyết Dương, bây giờ anh bỏ ra hai tỷ, nàng vô luận như thế nào, đều sẽ không tiếp nhận.

Có vẻ như vấn đề này, chỉ có thể nghĩ biện pháp từ đường dây khác.

“Mà lại, anh đã tới Kim Lăng, cũng đừng chạy loạn khắp nơi.”

“Ở lại công ty giúp em.”

Trịnh Tuyết Dương suy nghĩ một chút rồi nói.

Bùi Nguyên Minh gật đầu nói: “Được rồi, em có thể sắp xếp cho anh công việc bảo vệ là được, em cũng biết, anh thích tự do.”

Nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc của Bùi Nguyên Minh, Trịnh Tuyết Dương thở dài một hơi.

Đôi khi, cô thật sự không thể nhìn thấu Bùi Nguyên Minh.

Người đàn ông này, rõ ràng là có năng lực, nhưng tại sao lại luôn tỏ ra lười biếng?

Nếu không phải như thế, mẹ của mình, hẳn là lại càng dễ tiếp nhận anh hơn, phải không?

Nghĩ đến mâu thuẫn xung đột đủ loại giữa Bùi Nguyên Minh và Thanh Linh, Trịnh Tuyết Dương nhịn không được cười khổ một tiếng.

Không nghĩ nữa.

Nghĩ liền đau đầu.

Nghĩ đến đây, một cảm giác thoải mái lại lần nữa dâng lên, Trịnh Tuyết Dương vươn vai thì thào: ” Không được, em buồn ngủ quá.”

“Nhân tiện, ngày mai Lý Vinh Sơn mời toàn gia chúng ta dùng bữa tối, hắn đặc biệt điểm danh, muốn anh tham gia.”

” Anh không nên chạy loạn khắp nơi.”

“Ồ.”

Bùi Nguyên Minh nhẹ gật đầu, sau đó không cho Trịnh Tuyết Dương cơ hội phản ứng, liền ôm lấy cô đặt lên giường, sau đó sờ sờ đầu cô, đắp chăn cho cô, rồi xoay người rời đi.