Tư bản Trường Thanh nếu dám tìm phiền toái với mình, anh sẽ một chân giẫm chết đối phương.
Cao Minh Viễn nghe xong cười nói: “Bùi Thiếu thật là đại nhân đại lượng, chúng ta hiểu được!”
Đang nói chuyện, Cao Minh Viễn trong lòng cười lạnh một tiếng.
Nếu như không phải ỷ vào Nghiêm Dao làm chỗ dựa, ngươi dám cùng ta nói loại lời này, sớm đã bị ta một bàn tay quạt chết!
Mà Trịnh Hồng Mai thậm chí gương mặt xinh đẹp rét run, nhìn Bùi Nguyên Minh khịt mũi coi thường.
Bất kể là bao nhiêu tuổi, con rể cửa mà cũng dám kiêu ngạo như vậy.
Đây là không biết trời cao đất dày!
Nghiêm Dao đương nhiên nhìn ra được oán hận trong lòng của Cao Minh Viễn hai người, nhưng hắn cũng lười nói cái gì.
Rốt cuộc, nếu như vợ chồng Cao Minh Viễn thật sự dám tìm Bùi Nguyên Minh báo thù, chắc chắn không chết cũng phải lột da.
Mấu chốt nhất chính là, hắn quan tâm nhất lúc này, chính là hoàn cảnh của chính mình.
Hắn khoát tay, cười nói: “Tốt, sự tình dừng ở đây, hết thảy đều nghe theo Bùi Thiếu.”
“Bùi Thiếu, chúng ta nói ngắn gọn, ngài mau cứu giùm tôi!”
“Hai ngày nay đối với tôi quá khó!”
Nghe được lời nói của Nghiêm Dao, Cao Minh Viễn ánh mắt lóe lên, lui sang một bên.
Trịnh Hồng Mai ánh mắt càng lạnh hơn, nàng vừa vặn tìm được cơ hội, xem Bùi Nguyên Minh lừa Nghiêm Dao như thế nào.
Chỉ cần có thể đâm thủng tiểu thủ đoạn của Bùi Nguyên Minh, như vậy dưới cái nhìn của nàng, với tính tình của Nghiêm Dao, không giẫm chết Bùi Nguyên Minh, chuyện này liền không qua được!
“Bùi Thiếu, tôi đã tiễn Bát Quái Kính về nguyen quán, hơn nữa còn hậu táng nó, đồng thời tôi nghe theo phân phó của ngài, mang theo con dao găm bên mình…”
“Nhưng tôi đã suýt chết cả trăm lần trong hai ngày này…”
Bùi Nguyên Minh suy nghĩ một chút nói: “Cho ta xem con dao găm của ngươi.”
Nghiêm Dao vội vàng lấy ra con dao găm, cung kính đặt trước mặt Bùi Nguyên Minh.
Con dao găm vẫn vậy, nhưng hiện tại đã được lau sạch sẽ, không một tì vết.
Bùi Nguyên Minh cau mày nói: “Ngươi lau sạch sẽ vết máu trên đó rồi sao?”
Nhìn thấy vẻ mặt như có thật của Bùi Nguyên Minh, Trịnh Hồng Mai cười lạnh một tiếng, khóe miệng hiện lên một tia châm chọc và giễu cợt.
Chút bản lãnh này liền ra tới để đánh lừa mọi người, nghĩ cái gì vậy?
Nghiêm Dao ngơ ngẩn nói: “Tôi nghĩ con dao găm này mang theo bên người, không nên quá bẩn, vạn nhất gặp cớm, sẽ không cách nào giải thích rõ ràng được, cho nên liền thanh tẩy sạch sành sanh…”