Nếu như bên người có người đi theo, Bùi Nguyên Minh đều chẳng muốn ra tay.
“Bốp bốp bốp–”
Một đám côn đồ xông tới, trước khi ống thép trong tay rơi xuống trên người Bùi Nguyên Minh, liền phát hiện trước mắt mình tối đen, trên mặt tê rần, cả người liền bay tứ tung mà ra.
Rơi đập mặt trên đất, nháy mắt, bọn hắn đau đến toàn thân run rẩy, nửa ngày không đứng dậy được.
Tốc độ Bùi Nguyên Minh cực nhanh, sau khi đập bay mấy người, liền giật một cái ống thép, sau đó trở tay vung ra.
“Bang bang bang ——”
Vài tên côn đồ ôm đầu kêu thảm, đổ gục xuống đất.
Giờ phút này, bọn hắn ước gì, Bùi Nguyên Minh dùng bàn tay thay cho ống thép.
Thè lưỡi liếm lỗ mũi thề, rốt cuộc là đau thấy ông bà ông vải.
Giải quyết xong những người này, Bùi Nguyên Minh lại đạp mạnh chân xuống đất.
Ngay sau đó, cả chục ống thép vừa rơi xuống đất lại bay tứ tung mà ra.
Những ống thép này, đập trực tiếp vào đầu gối của hàng chục tên côn đồ đang lao đến, trực tiếp khiến bọn hắn ôm đầu gối trên mặt đất không ngừng run rẩy.
Nhanh-hung-ác-chuẩn!
Chỉ trong nháy mắt, một trăm người được Nghiêm Đào gọi đến, đã bị phế một nửa một cách không thể giải thích được.
Nhưng vấn đề là, Bùi Nguyên Minh không ra tay nhiều, động tác thoạt nhìn nhẹ như mây gió.
Nghiêm Dao cũng có thể coi là một cao thủ võ đạo, mặc dù những năm gần đây do tửu sắc quá độ, hắn đã bị phế quá nửa.
Nhưng hắn tự coi mình là tử đệ của Tây Nam Thiên Môn Trại, thân thủ vẫn là có một chút, nhãn lực cũng có một chút.
Nhưng mà, hắn không nhìn ra được, Bùi Nguyên Minh là cái thứ gì.
Thông thường, những người có thân thủ như vậy, đều đến từ Thánh địa Võ Học, hoặc xuất thân từ một môn phiệt thế gia.
Nếu những người này luyện võ, họ thường có dấu vết để lần theo.
Nhưng động tác của Bùi Nguyên Minh, không hề có cái gọi là chương pháp.
Ngay cả Nghiêm Dao, cũng có chút rối loạn.
Nhưng nhanh, động tác của Bùi Nguyên Minh quá nhanh!
Nghiêm Dao lúc này trong đầu hiện lên một câu.
Thiên hạ võ công, duy khoái bất phá!