“Những thứ rớt giữa các ngón tay của anh ấy, còn nhiều hơn thế này!”
“Còn đối với ngươi, ta e rằng, đây là tất cả của cải của ngươi?”
” Nói không chừng, dây chuyền vẫn là ngươi trộm được?”
” Ngươi còn có cái khác, đem ra đánh cược sao?”
Nói đến đây, Trần Hồng Mẫn như lấy lại được tự tin của chính mình, nghênh ngang mở miệng nói.
Đúng lúc này, một người phục vụ vội vàng bước tới lên tiếng: “Xe của ai ở cửa, làm phiền dời đi một chút!”
“Có phải chiếc BMW triệu đô của anh trai ta đang cản đường sao?”
Trần Hồng Mẫn cố ý nói lớn.
“Sư huynh, anh mau chuyển đi, nếu không, một chút bị người không có mắt quẹt qua, mất hết giá trị chiếc xe.”
“Cô nương này, không phải BMW.”
“Đó là chiếc Porsche ở cửa, một chiếc xe thể thao 918 trị giá hai triệu đô.”
“Làm phiền chủ nhân di chuyển xe.”
“Ồ, xin lỗi, hóa ra là xe ta chắn đường.”
“Chúng ta sẽ lái xe đi ngay.”
Bùi Nguyên Minh lấy chìa khóa xe Porsche ra, bấm nút mở khóa.
Đèn của chiếc Porsche 918 ở cửa vụt lấp lóe.
Sau đó, anh đưa Trịnh Khánh Vân rời khỏi nhà hàng.
Toàn trường mỗi một người đều là khóe mắt run rẩy, nhìn xem chiếc 918 chậm rãi rời đi, bọn họ đều cảm thấy mặt mũi đỏ bừng sưng lên.
Xấu hổ làm sao!
Quá mất mặt!
Trần Hồng Hiên thậm chí còn đi thẳng đến chiếc BMW của mình, đạp vào đèn pha, với vẻ mặt nghiến răng nghiến lợi.
…
Porsche chạy trên cầu vượt Kim Lăng, đi về phía khu biệt thự ở ngoại ô thành phố.
Bầu không khí trong xe có chút cổ quái, có chút mập mờ.
Trịnh Khánh Vân như đắm chìm trong cảnh tượng vừa rồi, thật lâu sau mới nhìn Bùi Nguyên Minh thật sâu nói: “Anh rể, cám ơn anh.”
Bùi Nguyên Minh nở nụ cười: “Cám ơn tôi cái gì?”
“Cảm ơn anh đã giúp em giải vây?”
“Không cần thiết, dù sao tôi cũng là anh rể của cô, không thể để người ngoài bắt nạt cô.”