Chàng Rể Quyền Thế

Chương 4187




 

“Nếu không, mặc dù tôi đã hạ độc cô ta trước, nhưng một khi máy bay cất cánh và phát nổ, cho dù không giết chết tôi, nhưng nó cũng sẽ giết rất nhiều sinh mạng vô tội.”

“Và cái chết của những sinh mạng vô tội này, có thể bị tính trên đầu của tôi.”

Tạ Mộng Dao nở nụ cười đẹp như nàng tiên trong giấc mơ.

“Cho nên, bất luận là nhìn từ điểm nào, tôi nợ Bùi Thiếu anh một cái đại nhân tình!”

“Từ giờ phút này, anh là bằng hữu của Tạ Mộng Dao tôi, anh có nhu cầu gì, xin cứ lên tiếng. Tạ Mộng Dao tôi có thể làm được, tuyệt không chối từ!”

“Mặc dù đây là một cách cam kết có vẻ khách khí, nhưng nó chắc chắn là sự thật tâm của tôi.”

“Cho dù ngày nào đó tôi ra đi, anh vẫn có thể đem danh thiếp của tôi đi gặp phụ thân, hoặc là … vị hôn phu …”

Đang nói chuyện, Tạ Mộng Dao lấy ra một tấm carvist, đặt vào tay Bùi Nguyên Minh.

“Họ chắc chắn sẽ cố gắng hết sức để giúp anh.”

Bùi Nguyên Minh cầm một tấm danh thiếp tinh xảo, được chạm khắc từ một công cụ bằng gỗ đặc biệt, nhìn vô cùng đơn giản, chỉ có một cái tên và một con số.

Nhưng chỉ cần nhìn qua, người ta cũng biết, người bình thường không đủ tư cách để chạm vào danh thiếp như vậy.

Bùi Nguyên Minh trong tiềm thức liếc nhìn, liền nhìn thấy một ít ghi chú bí mật ở vài góc.

Quả nhiên, Tạ Môn Kim Lăng.

Trong ngũ đại môn phiệt, thì Tạ Môn Kim Lăng, một mực tọa trấn ở nguyên quán Kim Lăng, chưa từng rời khỏi nơi này!

Ở một mức độ nào đó, Tạ Môn Kim Lăng sẽ bí ẩn và cường thế hơn những môn phiệt khác.

Nữ nhân này, tuyệt đối không tầm thường, thân phận của nàng hẳn là vượt xa Tạ Doãn Thần.

Bùi Nguyên Minh trong đầu có ý nghĩ này, sau đó nhẹ nhàng cười với Tạ Mộng Dao, nói: “Vậy thì đa tạ.”

Nhìn thấy Bùi Nguyên Minh không giống những người đàn ông khác, sau khi có được danh thiếp, liền hoặc nhiều hoặc ít, lộ ra thèm nhỏ dãi một chút.

Dường như thân phận và ngoại hình của mình, đối với Bùi Nguyên Minh không có một chút cám dỗ nào.

Giờ phút này, Tạ Mộng Dao đối với Bùi Nguyên Minh càng thêm cảm thấy hứng thú, cũng sinh lòng cảm giác một chút duyên phận.

“Nếu có thể, tôi càng muốn nghe anh gọi tôi một tiếng Mộng Dao.”