Bùi Nguyên Minh nhẹ giọng nói: “Ngươi nói cái gì? Ta nghe không rõ.”
Tạ Tiểu Mạn khẽ cắn môi đỏ, nói nhỏ: “Bùi Thiếu, thực xin lỗi!”
Bùi Nguyên Minh có chút hứng thú nói: “Ngươi chưa ăn cơm sao? Ta vẫn là nghe không được.”
Tạ Tiểu Mạn vội lớn tiếng nói: “Bùi Thiếu, thực xin lỗi!”
Bùi Nguyên Minh nhẹ giọng nói: “Nếu thực sự xin lỗi, chúng ta còn có dò xét cái gì?”
“Bộp-”
Lúc này, một tia may mắn cuối cùng trong lòng Tạ Tiểu Mạn đã hoàn toàn biến mất.
Cô không còn nhân phẩm, tôn nghiêm nữa, giờ phút này hai đầu gối mềm nhũn, trực tiếp quỳ xuống trước mặt Bùi Nguyên Minh.
“Bùi Thiếu, thực xin lỗi, tôi sai rồi, tôi thật sự sai rồi!”
” Là tôi mắt chó coi thường người khác!”
” Là tôi không biết điều!”
“Làm ơn coi tôi như cái rắm, bỏ qua cho tôi!”
” Van cầu ngài giơ cao đánh khẽ!”
Trong lúc nói chuyện, Tạ Tiểu Mạn còn xuống tay độc ác đối với mình.
Nàng nói trái nói phải, tát cho mình mấy chục cái tát, trực tiếp tát cho chính mình mặt mũi sưng đỏ, bầm dập sưng vù.
Vừa mới hiên ngang lẫm liệt, vừa mới vênh mặt hất hàm sai khiến, toàn bộ đều tan thành mây khói.
Tạ Tiểu Mạn đang quỳ trên mặt đất, trong lòng tràn đầy đau khổ và bất lực.
Nhưng cô biết rất rõ rằng, cô không còn lựa chọn nào khác.
Nếu không có sự tha thứ của Bùi Nguyên Minh, cô không chỉ mất đi vinh hoa phú quý.
Cả gia đình cô, sẽ bị truy đuổi đến tận cùng thế giới.
Không nói đến Bùi Nhã Lan, chỉ cần một Tạ Doãn Thần, một câu cũng có thể khiến nàng chết không có chỗ chôn.
Quan trọng nhất là Tạ Môn Kim Lăng, sẽ không có người vì nàng chảnh chóa, không coi ai ra gì, cùng Tạ Doãn Thần không qua được.
Xét cho cùng, Tạ Doãn Thần là một trong những ứng cử viên tiềm năng cho vị trí Thiếu chủ Tạ Môn Kim Lăng.