Liền xem như bọn hắn bán sản phẩm là rác rưởi, người tập võ cũng sẽ bởi vì Võ Minh mà tới mua nườm nượp.
Về phần Bùi Nguyên Minh cùng Dương Huyền Trân, Dương thị Bạch Dược, có thể có tác dụng gì trước cảnh tượng hoành tráng trước mặt như vậy?
Quả thực là không có tác dụng, đúng không?
Nguyễn Khả Khả lúc này nhìn Ngưu Đức Nghĩa, trong lòng cũng có vẻ kích động.
Sau đó cô nắm tay Dương Hạo Nam, xúc động nói: “Hạo Nam, anh nhìn thấy chưa? Đây mới là chân nam nhân!”
“Tương lai anh nhất định, phải giống như chú Ngưu vậy, một tay lật trời, nắm quyền điều hành mọi chuyện!”
” Nam nhân phải làm đến bước này, mới xem như chân nam nhân (một người đàn ông thực sự)!”
Dương Hạo Nam lúc này đang ngẩng cao đầu, chắp hai tay sau lưng, chậm rãi nói: “Khả Khả, em đừng lo lắng, vì anh là nam nhân của em, vậy thì anh sẽ hết mình vì em, và anh sẽ làm cho em nở mày nở mặt.” ! ”
“Anh nhất định sẽ trở thành một người đàn ông như Ngưu Phó minh chủ!”
Nguyễn Khả Khả cười hạnh phúc nói: “Em tin anh sẽ làm được!”
“Trước mặt của anh, cái gì Bùi Nguyên Minh, cái gì Dương Huyền Trân, bọn hắn đều là trò cười! Tất cả đều là rác rưởi!”
” Bọn hắn chú định, sẽ trở thành bàn đạp cho anh!”
” Bị anh một chân giẫm bẹp dưới đất, sau đó bị thế nhân quên lãng!”
“Hahaha -”
Trước sự kinh ngạc của toàn trường, lúc này Ngưu Đức Nghĩa cười lớn một tiếng.
Sau đó hắn ta kính cẩn hướng về Thẩm Võ Hải, Nguyễn Thanh Sơn và những người khác.
“Giám đốc, ngài thế nào đến rồi?”
” Minh chủ, ngài hóa ra cũng tự mình đi một chuyến?”
” Nguyễn đại biểu, ngài đây chính là khách quý khó gặp! Hôm nay chúng ta, nhất định phải không say không về!”
Nói thật, Ngưu Đức Nghĩa giờ phút này, cũng là một mặt ngây dại.
Giám Đóc Công thương thì còn dễ nói, nhưng cho dù là Nguyễn Thanh Sơn hay Thẩm Võ Hải, bọn họ đều là chân chân chính chính đại nhân vật.
Với thân phận của họ mà nói, không thể tùy tiện xuất hiện tại hiện trường các hoạt động thương mại như vậy.
Chẳng qua giờ phút này, Ngưu Đức Nghĩa cũng không kịp suy nghĩ sâu xa, lời tán dương khen ngợi của Nguyễn Thiên Mạch, khiến hắn như phiêu phiêu chốn bồng lai.
Vì vậy hắn chủ động bước tới, để thể hiện sự quen biết của mình với những đại nhân vật này.
Giám Đốc Công thương nở nụ cười quái dị, Nguyễn Thanh Sơn hừ lạnh một tiếng, Hoàng Thiên Hoa hì là một mặt giống như cười mà không phải cười.
Nhưng Thẩm Võ Hải lúc này một bước phóng tới, sau đó một cái bàn tay vung ra.