Chàng Rể Quyền Thế

Chương 4004




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nguyễn Khả Khả có chút đứng ngồi không yên, nàng mặc dù biết mẹ của mình chướng mắt người như Bùi Nguyên Minh.

Nhưng vấn đề là, lần này là nàng lôi kéo Bùi Nguyên Minh tới dùng cơm.

Mẹ của mình cứ như vậy phớt lờ Bùi Nguyên Minh thế này, thì không lịch sự lắm.

Chỉ là trong những trường hợp như thế này, cô căn bản là không có biện pháp xen vào.

Sau khi nói chuyện mười phút, chủ đề của mọi người, cuối cùng cũng kết thúc một cách có ý thức hoặc vô thức.

Nguyễn Thiên Mạch tươi cười, cuối cùng cũng rơi vào trên người Bùi Nguyên Minh, cô nhìn chiếc đồng hồ Cartier màu xanh bóng trên cổ tay, khi liếc mắt nhìn Bùi Nguyên Minh, trong mắt cô có chút đăm chiêu.

Ánh mắt của mấy mỹ nhân thời trang, cũng hữu ý hay vô ý rơi vào Bùi Nguyên Minh, mang theo dò xét, cũng mang theo khinh mạn.

“Bùi Nguyên Minh, lần trước cậu nhắc nhở tôi rất đúng lúc, để tôi phát hiện ra vấn đề của mình.”

” Chuyện này, ta sẽ thật tốt cảm tạ ngươi.”

Nguyễn Thiên Mạch hờ hững mở miệng, nhẹ giọng nói, dường như trước đó, Bùi Nguyên Minh chỉ ra phổi của nàng bị lao, chỉ là một chuyện rất nhỏ thôi.

Nhưng đây cũng là chuyện bình thường, xét về giá trị tài sản ròng của cô mà nói, theo lời khuyên của bác sĩ, chỉ cần sau này không thực hiện các bài tập quá sức, sau đó điều chỉnh lại, thì muốn trị tận gốc vấn đề là không lớn.

Nguyễn Thiên Mạch cho rằng, Bùi Nguyên Minh chính là vận khí cứt chó, vừa vặn nói đúng mà thôi, thậm chí trong lòng nàng còn mơ hồ cảm thấy là, Bùi Nguyên Minh miệng quạ đen, mới khiến cho mình điều tra ra ho lao.

Vì vậy, giờ phút này, Nguyễn Thiên Mạch nói lời cảm tạ, nhưng trong lòng lại có một tia chán ghét khó có thể che giấu.

Và những biểu hiện cùng hành động lãnh đạm của Bùi Nguyên Minh, khiến Nguyễn Thiên Mạch hơi nhíu mày.

Nàng cảm thấy rằng, con gái mình nên gả vào một gia đình giàu có.

Cho dù không thể gả cho đại boss, đứng sau Tập đoàn Thiện Nhân và Tập Đoàn Khai Sơn, thì ít nhất vẫn phải gả cho thế tử đại thiếu nào đó chứ?

Đi theo Bùi Nguyên Minh, loại đồ nhà quê này tính là cái gì?

Nếu không nhìn lầm, y phục trên người hắn đều là vừa mua? Tám thành là nữ nhi mình ra tiền.

Nghĩ đến đây, sắc mặt Nguyễn Thiên Mạch càng lạnh hơn.

Bùi Nguyên Minh không nghĩ tới, trong chớp mắt Nguyễn Thiên Mạch nội tâm hí nhiều như vậy, giờ phút này anh chỉ khách sáo nói: “A di, không cần khách khí…”

” Chờ một chút, quan hệ chúng ta không có thân cận như vậy.”

” Ngươi gọi ta Nguyễn phu nhân cũng tốt, gọi Nguyễn tổng cũng có thể.”

” Nhưng là, xưng hô a di như vậy vẫn là thôi đi…”

Nguyễn Thiên Mạch thẳng thừng ngắt lời Bùi Nguyên Minh.

Sau đó, cô lắc lắc ly rượu đỏ nhấp một ngụm, rồi chậm rãi nói với đôi môi đỏ mọng: ” Ta hôm nay để ngươi đến, là có một việc phải nói cho ngươi ”

” Ngươi cũng nhìn ra được, nữ nhi này ta nuông chiều từ bé, là hào môn thiên kim chân chính, thế gia tiểu thư!”

“Nói một cách dễ hiểu, chính là Phượng Hoàng trên bầu trời.”

“Còn ngươi thì sao? Ta đã điều tra ra, cho dù là thân phận, địa vị, gia cảnh của ngươi, ngươi là một cái cục đất quê mùa, chỉ là một con gà rừng Đại Hạ mà thôi.”

“Con gái ta tuy xinh đẹp tự nhiên, dễ gần. nhưng là đầu năm nay, gà rừng làm sao sánh được với Phượng Hoàng?”

” Cho nên, ta hi vọng ngươi giơ cao đánh khẽ, bỏ qua nữ nhi của ta.”

” Đương nhiên, để tỏ lòng áy náy của ta, ta cũng sẽ không để ngươi thua thiệt!”

Trong lúc nói chuyện, Nguyễn Thiên Mạch nhẹ như mây gió, lấy trong túi Chanel ra một chiếc thẻ ngân hàng, đặt lên bàn.