Chàng Rể Quyền Thế

Chương 40




Trong phòng làm việc, Hạ Vân đã đến rất lâu rồi, hôm nay cô đã thay một chiếc áo sơ mi màu trắng có chút xuyên thấu, khi nhìn thấy Bùi Nguyên Minh bước vào, cô vội vàng bưng một ly trà tới, và nói: “Tổng giám đốc, bên phía nhà họ Trịnh đã phái một người tên là Trịnh Chí Dũng đem hợp đồng đã được kí xong tới đây, anh có cần xem qua một chút không?”

“Không cần đâu.” Bùi Nguyên Minh còn chẳng buồn liếc mắt lên nhìn một cái: “Bảo cậu ta cút đi, nếu như sau này dám bước chân vào cánh cổng lớn của công ty chúng ta, thì hãy đánh gãy chân cậu ta.”

“Đúng!” Hạ Vân vốn dĩ không dám hỏi thêm một câu là tại sao, vị thiếu gia này trước giờ đều nói một là một, hai là hai, đây cũng không phải là ngày đầu tiên cô ở bên cạnh Bùi Nguyên Minh.

Trong phòng tiếp khách, vẻ mặt của Trịnh Chí Dụng lúc này vô cùng ủ rũ, việc chạm mặt Bùi Nguyên Minh khi nãy khiến cho anh cảm thấy vô cùng xui xẻo, vả lại bên phía Công ty Đầu tư Bùi thị đã để cho anh ngồi om ở đó gần nửa giờ đồng hồ rồi, điều này khiến anh cảm thấy có chút không vui, tính tình nóng này của anh đã bắt đầu bộc lộ. . Truyện Sủng

“Người đâu rồi!” Anh to tiếng hét lên.

Một lúc sau, một cô nhân viên lễ tân đi tới, nói một cách nhẹ nhàng: “Thưa anh, làm ơn đừng nói to gây ồn ào trong công ty chúng tôi…”

“Cô là cái thá gì chứ, mà cũng dám bảo tôi không được nói to gây ồn ào?” Trịnh Chí Dụng đứng lên, liếc nhìn cô gái này một cái với đầy sự hứng thú, sau đó mê mẩn nói: “Em gái à, anh thấy em đừng làm nhân viên lễ tân làm gì, nếu đi theo anh, anh bảo đảm rằng sẽ thú vị hơn làm nhân viên lễ tân nhiều.”

“Thưa anh, xin anh hãy tự trọng…”

“Có cá tính, thiếu gia đây thích rồi đấy!” Trịnh Chí Dụng híp mắt lại, anh

đã quen với những cô gái làm nhân viên lễ tân rồi, chỉ cần bỏ tiền ra là được, vả lại cũng không cần phải bỏ ra quá nhiều tiền.”

Vào lúc anh chuẩn bị ra tay tiếp, thì đột nhiên cánh cửa lớn của phòng tiếp khách vang lên một âm thanh cọt kẹt bị người khác đẩy ra, Hạ Vân lê đôi giày cao gót bước vào trong: “Anh Dụng, đề anh đợi lâu rồi.”

Trịnh Chí Dụng đưa mắt nhìn Hạ Vân từ đầu đến cuối một lượt, chẳng trách mà cô ta có thể làm thư kí của tổng giám đốc, với ngoại hình và dáng vẻ như vậy, chỉ có thể nói là vị tổng giám đốc đó rất có diễm phúc.

Có điều Trịnh Chí Dụng không dám đắc tội với cô thư kí của tổng giám đốc này chút nào, khuôn mặt anh ta ngập tràn nụ cười, anh đưa tay ra nói: “Thư kí Vân, không biết lúc nào thì tổng giám đốc có thể gặp tôi, tôi đã mang hợp đồng đã kí xong tới đây rồi.”

“Thật ngại quá thưa anh Dụng.” Hạ Vân để lộ nụ cười nghề nghiệp giả tạo, cô không nói tiếng nào mà né tránh bàn tay anh ta đưa ta: “Tổng giám đốc đã nói, mời anh cút ra ngoài, còn bản hợp đồng trước đây bị hủy bỏ, mời anh!”

“Cái gì cơ!?” Trịnh Chí Dụng suýt chút nữa nhảy dựng lên và cho Hạ Vân ăn một cái tát, nhưng anh ta không dám làm vậy.

Chỗ này là nơi nào chứ? Công ty đầu tư Bùi thị đó, nếu như anh dám làm bừa ở đây, thì đảm bảo người ta sẽ giày vò anh tới chết.

Không dễ dàng gì anh mới nặn ra được một nụ cười, và nói: “Thư kí Hạ, tại sao chứ! Chẳng phải hợp đồng đã bàn bạc xong rồi sao?”

“Tổng giám đốc không có nói, có thể là vì việc khi nãy anh mới trêu ghẹo nhân viên lễ tân của chúng tôi bị anh ấy biết được.” Hạ Vân tìm đại một lí do.

Vừa mới dứt lời, cô liền xua xua tay, hai nhân viên bảo vệ liền chạy tới đưa Trịnh Chí Dụng đi. Khi nãy thư kí Hạ đã nói rồi, tổng giám đốc muốn người này cút khỏi đây.

Hai nhân viên bảo vệ này cũng không dám chần chừ, hiếm có cơ hội để thể hiện trước mặt tổng giám đốc một chút, đương nhiên là phải cố gắng hết sức rồi.

Cho nên, rất nhanh sau đó, một cảnh tượng mãn nhãn xuất hiện ở trước cửa Công ty Đầu tư Bùi thị.

Trịnh Chí Dụng người mặc vest, đi giày da, vẻ mặt hào nhoáng, lại bị mấy người bảo vệ đẩy ngã xuống dưới đất, sau đó đá thằng ra khỏi cánh cửa lớn của công ty.

Trong biệt thự nhà họ Trịnh, ông cụ Trịnh với vẻ mặt nho nhã đang cầm một cốc trà Long Tinh hào hạng, kết quả ông còn chưa kịp nuốt ngụm trà xuống thì một tiếng “rầm” vang lên, ông phun trà lên đầy mặt Trịnh Chí Dụng.

“Cháu, khi nãy vừa nói cái gì c…” Mấy tiếng ho dữ dội vang lên, vẻ mặt của ông cụ Trịnh trở nên khó tin.

Trịnh Chí Dụng người đầy bụi đất, nước mắt nước mũi ròng ròng, anh ta nói: “Ông, Công ty Đầu tư Bùi thị thật quá đáng, bọn họ không muốn hợp tác với chúng ta thì cũng thôi đi, nhưng họ còn đuổi cháu cút đi.”

Ông cụ Trịnh chau mày lại, rồi trầm giọng nói: “Chẳng phải ngày hôm qua đã thương lượng xong hết hợp đồng rồi sao? Sao hôm nay lại lật lọng vào phút cuối như vậy chứ?”

Con ngươi của Trịnh Chí Dụng hơi chuyển động, anh ta nói: “Ông, liệu có phải là bản hợp đồng này vốn dĩ là giả, Công ty Đầu tư Bùi thị về cơ bản là không có ý định hợp tác với chúng ta! Tất cả là do Trịnh Tuyết Dương đó bày trò không!”

“Đúng vậy, rất có khả năng, nếu không thì tại sao hôm qua đã kí hợp đồng, hôm nay lại thay đổi nhanh như vậy chứ.”

“Ông, có cần gọi Trịnh Tuyết Dương tới không, xem cô ta giải thích như thế nào! Nói không chừng chính là hợp đồng giả”

“Đúng! Nếu như thực sự là hợp đồng giả, thì chúng ta sẽ đá cô ta ra khỏi nhà họ Trịnh, chồng cô ta vô dụng đã đành, cô ta còn vô dụng hơn cả chồng của mình.”

“Đúng rồi ông di, hôm nay cháu còn gặp Bùi Nguyên Minh ở Công ty Đầu tư Bùi thị!” Trịnh Chí Dụng đột nhiên nhớ ra điều gì đó.

“Là sao? Cậu ta đến đó làm gì?” Ông cụ Trịnh chau mày lại, ông có chút không hiểu, một tên phế vật thì có thể có quan hệ gì với một Công ty Đầu tư Bùi thị danh tiếng lẫy lừng chứ?”

“Cậu ta tới đề ứng tuyển làm nhân viên dọn vệ sinh… ông, chắc chắc là Bùi Nguyên Minh này lấy cái cớ là đi dọn vệ sinh, kết quả là đi ăn trộm một bản hợp đồng giả, hai vơ chồng nhà đó hùa vào lừa gạt ông.”