Một là Tân Thành, dù sao cũng không phải là địa bàn của Đại Hạ, anh vừa làm tuần sứ, đã phế bỏ một minh chủ, sẽ khiến Võ Minh Nam Dương trên dưới đối kháng.
Thứ hai là anh vì muốn nâng đỡ Dương Huyền Trân thượng vị, cho nên Võ Minh Tân Thành là năng lượng không thể thiếu, lưu lại một Thẩm Võ Hải, có thể phát huy tác dụng tốt hơn.
Xử lý xong những chuyện này, Bùi Nguyên Minh mới trở về biệt thự của mình nghỉ ngơi.
Sáng hôm sau, khi Dương Huyền Trân đến cùng Bùi Nguyên Minh uống trà nói chuyện buổi sáng, người gác cửa đã một đường nhỏ chạy tới.
“Bùi Thiếu, có một nam nhân ở cửa, hai tay của hắn băng bó thạch cao, trên thân cõng cành mận gai.”
“Hắn nói tên là Lê Thiếu Đông, tới đây thỉnh tội với ngài, còn có chịu đòn nhận tội với Dương tiểu thư.”
Bùi Nguyên Minh cười nhạt một tiếng: “Chịu đòn nhận tội? Có chút thú vị.”
Dương Huyền Trân thì là hơi sững sờ, nàng có chút hoang mang, không biết đã xảy ra chuyện gì mà trong vòng một đêm, Lê Thiếu Đông thật sự chạy tới chỗ Bùi Nguyên Minh chịu đòn nhận tội.
Nhưng cô là một người phụ nữ thông minh, giờ phút này chỉ nở nụ cười xinh đẹp, nhưng không nói nhiều.
“Đi thôi, chúng ta đi ra ngoài xem một chút.”
Bùi Nguyên Minh cầm cốc sữa đậu nành vừa uống vừa đi ra cổng.
Ngay sau đó, liền thấy một người đàn ông đang quỳ trong sân.
Hai tay của hắn băng bó thạch cao, sau lưng cõng cành mận gai, quỳ thẳng tắp, động cũng không dám động.
So với tinh thần hung hăng đêm hôm qua tại Lost City Bar, Lê Thiếu Đông của ngày hôm nay ,không hề kiêu căng chút nào, một chút cũng không có dáng vẻ hoàn khố đại thiếu.
Cả người hắn tiều tụy dị thường, hốc mắt biến đen, rõ ràng cả đêm không ngủ.
Nhìn thấy Bùi Nguyên Minh đi ra, còn Dương Huyền Trân thì bên cạnh Bùi Nguyên Minh, Lê Thiếu Đông khóe mắt liền run rẩy một chút.
Hắn đại khái rõ ràng, tại sao tối hôm qua Bùi Nguyên Minh phái người tới tìm chính mình.
Cho nên sau khi nhận tội qua đêm, Lê Thiếu Đông sáng sớm đã chạy tới cửa chịu đòn nhận tội.
Hắn sợ, mình đến quá sớm sẽ xen vào giờ Bùi Nguyên Minh nghỉ ngơi, lại sợ nếu đến quá muộn, mình sẽ sống không quá mười giờ sáng.
Bùi Nguyên Minh trên dưới dò xét Lê Thiếu Đông, một lát sau, mới uống một ngụm sữa đậu nành, mỉm cười nói: “Lê Thiếu, sáng sớm tới đây, là có chỉ thị gì sao?”
Lê Thiếu Đông có chút há mồm, một lát sau mới run rẩy nói: “Bùi Thiếu, tôi biết ngài tối hôm qua tới quán bar tìm tôi, là vì tôi đi kiện Dương tiểu thư!”
” Ngài yên tâm, tôi buổi sáng hôm nay, đã rút tất cả các lệnh truy tố.”
“Tài sản của Dương tiểu thư, chậm nhất 12 giờ hôm nay sẽ được mở phong tỏa!”
“Để bày tỏ lời xin lỗi, tôi cũng chuẩn bị 100 triệu tiền mặt, đây là tấm lòng thành của tôi, xin Dương tiểu thư chấp nhận!”
Trong lúc nói chuyện, Lê Thiếu Đông dùng tay gãy run rẩy đẩy một tờ chi phiếu thả trên mặt đất, lại không dám ngẩng đầu nhìn Dương Huyền Trân một chút nào.
Dương Huyền Trân đại mi cau lại, một lát sau mới lạnh giọng nói: “Theo lý mà nói, ngươi không có khả năng biết, ta tại Nam Dương có bao nhiêu tài sản, ngươi thế nào có thể để pháp viện niêm phong chính xác?”
Lê Thiếu Đông nghe Dương Huyền Trân nói, trong lòng thở dài một hơi, minh bạch cái mạng nhỏ của mình xem như đã kiếm về.
So với sự mất mặt xấu hổ, nhặt về cái mạng nhỏ rõ ràng trọng yếu hơn, lập tức hắn nói thật nhanh: “Là Dương gia!”
“Dương gia nói ta làm cái này!”
” Còn nói sau khi chuyện thành công, tôi sẽ được chia 1/3 số tài sản đó!”
” Mà lại Dương đại tiểu thư cô, có thể tùy ý tôi xử trí!”
“Chuyện này ta cũng không muốn, nhưng vì người Dương gia cho quá nhiều…”
Dương Huyền Trân hở dài một hơi, trầm giọng nói: ” Người Dương gia? Nói rõ ràng? người Dương gia nào?”
Lê Thiếu Đông giật giật khóe miệng, nghiến răng nghiến lợi nói: “Dương gia lão thái quân.”
“Tôi sẽ không tin lời hứa của Dương gia nếu bà ấy không trực tiếp nói ra.”
” Dương tiểu thư, vì hôm qua tại Dương Gia hành động, đã triệt để chọc giận Dương Gia lão thái quân, cho nên bà ta chuẩn bị tiên hạ thủ vi cường, đem cô giải quyết…”