Đang khi nói chuyện, Thẩm Võ Hải chỉ vào Bùi Nguyên Minh, lạnh lùng nói: “Đứng lên cho Lão Tử, ngẩng đầu lên.”
Một đám mỹ nữ nhìn thấy cảnh này, mỗi một người đều là toàn thân như nhũn ra, quá bá khí!
Thẩm minh chủ thật bá khí, đây mới là chân nam nhân!
Bùi Nguyên Minh bắt chéo hai chân, hai tay khoanh lại, thần sắc đạm mạc ngẩng đầu quét nhìn Thẩm Võ Hải một chút, trong mắt đều là khinh thường.
Cảnh tượng này khiến một nhóm nam nữ người tung cẩu khịt mũi coi thường.
Móa nó!
Thời điểm nào rồi mà vẫn còn giả bộ!
Gia hỏa này không biết chữ chết viết thế nào sao?
Lê Thiếu Đông cũng cười gằn nói: “Họ Bùi, là thời điểm nào rồi, ngươi còn giả vờ giả vịt!”
“Ngươi muốn chết sao! ?”
Nhưng là giữa toàn trường đang tức giận, cuối cùng Thẩm Võ Hải cũng nhìn rõ mặt Bùi Nguyên Minh.
Trong nháy mắt này, hắn lại toàn thân hơi chấn động một chút, sắc mặt khó coi vô cùng.
Hắn là minh chủ Tân Thành Võ Minh, làm sao có thể không biết tướng mạo của Bùi Nguyên Minh.
Dù sao, đây cũng là tin tức mà Võ Minh Nam Dương đặc biệt gửi tới cho hắn cách đây không lâu, yêu cầu hắn không những không được đắc tội người này, hơn nữa còn phải tạo mọi thuận lợi cho người này.
Mặc dù chưa tận mắt nhìn thấy Bùi Nguyên Minh ra tay, nhưng Thẩm Võ Hải cũng đã biết được bản lĩnh kinh khủng, và chiến tích kỷ lục của Bùi Nguyên Minh.
Trong nháy mắt này, Thẩm Võ Hải không để ý tới chu vi có bao nhiêu người, cũng không đoái hoài tới, cái gì mặt mũi hay không mặt mũi.
Vội vàng kiềm chế sự bá khí của mình, một đường chạy chậm tới chỗ Bùi Nguyên Minh, buông thõng hai tay, trầm giọng nói: ” Võ Minh Tân Thành Thẩm Võ Hải, hân hạnh được gặp Bùi Tuần Sứ!”
Nam Dương Võ Minh, phong cho Bùi Nguyên Minh chức Tuần Sứ, cũng không phải hư danh.
Bên trên giám sát minh chủ, dưới xem xét vạn dân, câu nói này cũng không phải chỉ là nói suông.
” Xem ra, Thẩm minh chủ tin tức coi như linh thông, thế mà nhận biết mặt mũi của ta.”
Bùi Nguyên Minh cười cười, vươn tay vỗ một cái trên mặt Thẩm Võ Hải.
” Có điều, ta không nghe lầm, thẩm Đại minh chủ chuẩn bị ở trước mặt ta, ỷ thế hiếp người.”
“Ta không biết ngươi lấy sức mạnh gì khiêu chiến, lấy chổ dựa gì để hiếp người?”
Đối mặt với nụ cười của Bùi Nguyên Minh, mí mắt Thẩm Võ Hải nhảy loạn xạ.
Dù sao hắn cũng biết rõ, người trước mặt là một vị mà hắn vô luận như thế nào đều đắc tội không nổi.
Trong nháy mắt này, Thẩm Võ Hải không cần suy nghĩ, thuận tay tát chính mình một cái.
“Bốp!”
“Là lỗi của tôi!”
Nhìn thấy cảnh này, Lê Vĩnh Xương và Lê Thiếu Đông đều ngẩn ra, vẻ mặt khó tin, trong lòng cũng chấn động.
Thẩm Võ Hải, thế mà tự mình đánh mặt mình?
Bọn hắn không có nghe thấy ba chữ Bùi Tuần Sứ, lúc này đều nhìn chằm chằm Bùi Nguyên Minh.
Bọn hắn hoàn toàn không thể hiểu nổi, tại sao lại xảy ra cảnh tượng này.
Đứng trước Bùi Nguyên Minh, chính là Thẩm Võ Hải!
Minh chủ của Võ Minh Tân Thành!
Một đại nhân vật lừng lẫy nổi danh Tân thành, có thể cùng Nam Dương tam đại gia tộc, địa vị ngang nhau!
Mà một đại nhân vật như vậy, khi nhìn rõ mặt Bùi Nguyên Minh, thế mà cho mình ăn một bàn tay?
Chính xác thì điều gì đã xảy ra ở đây?
Lê Vĩnh Xương giờ phút này vô thức nói: “Minh chủ, tiểu tử này chính là một tên ăn bám nhà quê, ngài tại sao lại tát chính mình ở trước mặt hắn?”
“Bốp!”
Không đợi Lê Vĩnh Xương nói xong, liền thấy được Thẩm Võ Hải trở một bàn tay, trực tiếp đem Lê Vĩnh Xương quăng bay đi.
Lê Vĩnh Xương lại lần nữa cắm đầu vào tường đá cẩm thạch, hồi lâu không dậy nổi: ” Minh chủ, ngàilàm gì đánh ta?”
Những nam thanh nữ tú khác cũng kinh ngạc nhìn cảnh này, không hiểu gì cả, Thẩm Võ Hải rõ ràng là tới để hỗ trợ Lê gia, tại sao lại nện mình trước, sau lại trở tay quất bay Lê Vĩnh Xương.
Lê Thiếu Đông cũng vẻ mặt khó tin nói: “Thẩm minh chủ, ngài có phải là uống say quá rồi hay không? Ngài muốn đánh chính là tiểu tử này, không phải cha ta…”
“Bốp–“