Chàng Rể Quyền Thế

Chương 392




Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh cười như không cười, anh nói: “Thầy Chung vốn là người thuộc hàng làm việc theo lẽ đạo. Nghiên cứu ông ấy thấy không khả thi nên đã bỏ thì sao có thể lấy ra để dạy hậu bối được chứ?”

“Anh đang muốn ám chỉ thầy Chung cố ý làm hại anh sao?”

“Anh…” Giang Thần chỉ vào Bùi Nguyên Minh, vẻ mặt anh ta cũng vô cùng lạnh lùng: “Bây giờ tôi sẽ gọi điện cho Thầy Chung để chứng minh những gì cậu nói từ nãy đến giờ như con chó đang sủa!”

“Cái gì cơ? Gọi điện cho thầy Chung?”

“Bác sĩ Giang có số điện thoại của thầy Chung sao?”

“Nghe nói trong nước không ai có thể liên lạc với thầy Chung. Sao bác sĩ Giang lại có số điện thoại của ông ấy chứ?”

Ngay cả Đồng Thành Sơn cũng giật nảy. Ông ta không ngờ đám học trò của mình từng qua lại kết bạn với Chung Nam Sơn.

Mà hạng mục nghiên cứu này còn do Chung Nam Sơn hướng dẫn!

Trời xanh có mắt!

May cho thầy mà!

Vừa nhớ đến chuyện này, Đổng Thành Sơn ho khan một tiếng rồi nói: “Giang Thần, người ngoài gây rối, em cũng sằng bậy giống cậu ta sao?”

“Nghe nói hiện tại thầy Chung đã ra nước ngoài nghỉ ngơi dưỡng sức. Bây giờ bên ông ấy vừa chuyển sang rạng sáng, nếu chúng ta tùy tiện gọi điện thoại làm phiền ông ấy nghỉ ngơi thì càng không được!”

“Đúng vậy. Nghe nói những năm gần đây sức của thầy Chung không được tốt. Chúng ta vẫn không nên quấy rầy thời gian nghỉ ngơi hưởng thụ của ông ấy thì hơn!

“Bác sĩ Giang, cậu đừng nóng quá. Nếu quấy rầy một ông cụ được mọi người mến mộ như ông ấy thì lại mang tiếng không tốt.”

Giờ đây, không ít người lớn tiếng phụ họa theo. Chung Nam Sơn đã qua cái tuổi tám mươi. Đã vậy còn đang ở nước ngoài, nếu bây giờ gọi điện làm phiền ông ấy thì cũng không ổn lắm.

Còn về chuyện Bùi Nguyên Minh ăn nói linh tinh thì chẳng lẽ tin những gì cậu ta nói luôn sao?

Cậu ta vốn không phải người trong giới y học thì sao có thể quen với thầy Chung Nam Sơn được chứ?

Giang Thần lạnh lùng khoát tay, sau đó nhìn Bùi Nguyên Minh chằm chằm rồi nói: “Ngày hôm nay tôi không định gọi cú điện thoại này. Nhưng vì những người cho rằng tôi chiếm đoạt thành quả nghiên cứu nên tôi liền điện, tốt nhất mọi người đừng có ngăn cản tôi!”

Vừa dứt lời, Giang Thần lấy điện thoại ra bấm một dãy số. Sau đó anh ta còn cố ý đưa di động đang sáng một vòng cho tất cả mọi người cùng xem.

Trên màn hình di động lúc này xuất hiện ba chữ “Chung Nam Sơn”.

Cảnh tượng này khiến mọi người đồng loạt giật nảy mình.

Một vài người kinh động đến mức bật khóc.

Thầy Chung Nam Sơn đó! Biết bao nhiêu chuyên gia trong giới y học và học sinh muốn cúng bái nhân vật cỡ lớn này!

Ai ngờ hôm nay lại có thể nghe được giọng của ông, đúng là phúc ba đời

Giờ đây, ánh mắt họ nhìn Giang Thần tưởng chừng như chỉ muốn quỳ sát mà! đất.

Thấy những người xung quanh bắt đầu sùng bái, trong lòng Giang Thần vô cùng sung sướng. Có điều, dãy số anh ta đang gọi, sau khi reng mười mấy lần cũng xuất hiện ba tiếng “tút tút tút” rồi dập máy. Cảnh tượng ấy làm Giang Thần sửng sốt một lát. Có điều anh ta cũng nhanh chóng phản ứng lại, mỉm cười nói với mọi người: “Mọi người thấy đấy, xem ra thầy Chung đang nghỉ ngơi. Nếu vậy thì chúng ta không nên làm phiền ông ấy thì hơn…”

“Vâng vâng vâng! Nếu bây giờ chúng ta làm phiền ông ấy nghỉ ngơi thì sai lắm!”

“Bác sĩ Giang, cú điện thoại này trước mặt chúng tôi cũng đủ để chứng minh rằng anh là người làm việc minh bạch rõ ràng!”

“Đây gọi là cây ngay không sợ chết đứng! Tất cả chúng tôi đều tin tưởng anh!”

“Nhưng anh cũng đừng làm phiền ông ấy nữa!”

Cả đám chuyên gia lẫn học giả trước mặt đều đang thi nhau la lối. Lúc

ánh mắt bọn họ nhìn về phía Bùi Nguyên Minh cũng có thể thấy được tràn đầy sự tức giận. Không biết thằng oắt con này từ đâu chui ra mà dám vì chút chuyện còn con này đi làm phiền thầy Chung, tức là đang làm phiền ông thần của giới y học nghỉ ngơi! Tội này không thể tha!

Cũng may cú điện thoại khi nãy không đánh thức thầy Chung. Nếu không thì không biết trong lòng bọn họ sẽ phải day dứt bao lâu.

Giờ đây, Trình Tiên cũng bắt đầu có chút căng thẳng, cô ấy nói nhỏ: “Nguyên Minh, vừa nãy anh không nên nói đến thầy Chung. Địa vị của ông ấy trong giới y học này quá cao…”

Giang Thần chợt nhìn thấy Trình Tiên đến tận bây giờ vẫn còn quan tâm đến Bùi Nguyên Minh càng khiến anh ta tức giận. Giang Thần hậm hực: “Họ Bùi kia, chẳng phải anh nói mình có bằng chứng sao? Nếu không thể đem ra thì mau cút đi!”

Bùi Nguyên Minh cười khẩy. Anh lấy điện thoại di động ra rồi nói: “Ban nãy anh gọi điện cho ông Chung nhưng không ai bắt máy đúng không? Vậy thì cứ để tôi gọi cuộc điện thoại này cái đã..” Bùi Nguyên Minh còn đang nói thì trước mặt tất cả mọi người, cuộc gọi video của anh đã được đầu bên kia chấp nhận.