Chàng Rể Quyền Thế

Chương 3889




Nhưng cô chỉ cong môi đi theo Dương Ấu Huyên, đi vào đại sảnh lầu một của biệt thự.

“Tôi đã xét nghiệm máu mà Dương Lão nôn ra, trong đó cũng không có độc tố…”

“Nhưng xét về thể chất của Dương Lão, xương bả vai của ông ta vỡ vụn chẳng những không có theo thời gian chuyển biến tốt đẹp, ngược lại chuyển biến xấu đi, cái này rất phiền phức!”

“Quan trọng nhất là Dương Lão, là một đời chiến thần, thực lực cường hãn.”

“Chúng ta không có cách nào tiêm thuốc, cũng không có cách nào dùng thuốc, thật phiền phức…”

Ngay khi Dương Ấu Huyên dắt Bùi Nguyên MInh vào đại sảnh, xung quanh càng sáng sủa hơn lối đi vào ban đầu.

Trong sảnh là một chiếc bàn trà được chạm khắc từ trầm hương Nam Dương, xung quanh có rất nhiều thiết bị y tế cao cấp.

Lúc này, trên tường vẫn còn một chiếc máy chiếu.

Có hơn một chục chuyên gia y tế đang ngồi trên ghế, và hơn một chục đại cao thủ với thái dương gồ lên.

Trong đám người, ngẫu nhiên xen lẫn mấy người phục sức kỳ dị, trông như Đao Mã Đán hát kinh kịch, những người này hẳn là Vu sư bí ẩn nhất của Nam Dương.

Giờ phút này, những người này đã tụ tập lại và đang nghiên cứu tình hình của Dương Đế Minh.

Cuộc thảo luận của họ không gay gắt, nhưng mọi biểu hiện đều rất nghiêm túc.

Đồng thời lông mày của mọi người cũng hơi nhíu lại, hiển nhiên đối với tình huống của Dương Đế Minh, họ cũng không có biện pháp gì giải quyết.

Có hơn chục người cả nam lẫn nữ đứng xung quanh đại sảnh, trông như vệ sĩ và người hầu, bọn hắn luôn trầm mặc, vì ở đây bác sĩ, cao thủ nếu cần cung cấp tất cả nhu cầu, bọn hắn sẽ giải quyết hết thảy phiền phức.

Bùi Nguyên MInh ánh mắt đảo quanh một vòng, ngay sau đó rơi vào trên người một thanh niên nhìn hơn hai mươi tuổi.

 

Người thanh niên này mặc áo sơ mi trắng, phong thái phi thường, cả người mang theo một loại khí độ hạc giữa bầy gà, thế nhưng chỉ là đứng khoanh tay ở nơi đó, cũng đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người trên toàn trường.

Hắn khuôn mặt tuấn tú cùng cảm giác ưu việt, không biết tại sao, Bùi Nguyên MInh cảm thấy được, khuôn mặt này của hắn có chút quen thuộc.

Dương Ấu Huyên cùng Bùi Nguyên MInh vừa xuất hiện, trực tiếp thu hút rất nhiều ánh mắt trong sân.

Nhất là đôi mắt của người áo trắng sáng lên, ánh mắt rực lửa lập tức rơi vào trên người Dương Ấu Huyên.

 

“Dương tiểu thư!”

Người đàn ông mặc áo trắng bước ra trước, phong độ nhẹ nhàng chào hỏi, sau đó hắn lại hướng về phía Nguyễn Khả Khả nhẹ gật đầu.

Chỉ là khi ánh mắt hắn rơi vào trên người Bùi Nguyên MInh, trong mắt hắn hiện lên một tia chấn động nhỏ bé không thể nhận ra.

“Lê Thiếu vất vả, chư vị vất vả.”

Dương Ấu Huyên khẽ gật đầu với đám người, sau đó chuyên chú nhìn về phía thanh niên áo trắng, đối với Bùi Nguyên MInh thì thào giải thích: “Vị này chính là môn sinh đắc ý của minh chủ Võ Minh Nam Dương, Lê Thiếu Đông.”

“Hắn thực lực không tệ, lai lịch cũng không nhỏ.”

Bùi Nguyên MInh thản nhiên gật đầu, nhưng sau đó anh nhận ra Nguyễn Khả Khả đang đỏ mặt, có vẻ rất căng thẳng.

Nhìn Nguyễn Khả Khả, rồi lại nhìn Lê Thiếu Đông và Dương Ấu Huyên, Bùi Nguyên MInh đột nhiên cười thầm.

Anh có lẽ đã hiểu điều gì đó.

Nhưng không đợi anh nghĩ tới, Dương Ấu Huyên giờ phút này đã hít sâu một hơi: “Mọi người, đối với chuyện của ông nội tôi mấy ngày nay, mọi người lo lắng hết lòng, vạn phần vất vả.”

” Nhưng là gia gia của tôi nhưng vẫn không có tỉnh lại, tình huống còn chuyển biến xấu đi mấy phần.”

“Tôi không có ý đổ lỗi cho tất cả mọi người, chỉ có điều, việc cứu chữa hôm nay, tôi nghĩ dừng ở đây là được.”

“Trước tiên mọi người trở về nghỉ ngơi đi. Về phần phí xem bệnh hôm nay, Dương gia chúng ta sẽ không thiếu mọi người.”

Dứt lời, Dương Ấu Huyên hơi nghiêng đầu nói nhỏ: “Bùi Thiếu, ông nội đang ở hậu viện, tôi sẽ cho anh xem qua.”

Bùi Nguyên MInh nhìn lướt qua hình ảnh trên máy chiếu, sau đó khẽ gật đầu, đi theo bước chân Dương Ấu Huyên.

“Dương tiểu thư, chờ một chút!”

Trước khi Bùi Nguyên MInh và Dương Ấu Huyên tiến thêm vài bước, Lê Thiếu Đông mặc áo sơ mi trắng đã bước ra, chặn đường bọn họ.

Nhìn thấy Lê Thiếu Đông chặn đường đám người Bùi Nguyên MInh, ánh mắt của mọi người trong toàn trường nháy mắt hội tụ.

Nguyễn Khả Khả cũng tỏ vẻ kinh ngạc, tuy rằng cô có vẻ nghĩ đến điều gì đó, cũng bắt đầu nhìn Bùi Nguyên MInh đầy dò xét.

Lê Thiếu Đông khẽ cười nói: “Dương tiểu thư, ta vừa rồi nghe cô nói, đi ra ngoài gặp người quan trọng, nếu ta đoán đúng, đây chính là thiếu gia trước mặt đúng không?”