Chàng Rể Quyền Thế

Chương 388




Sắc mặt Đồng Thành Sơn biến đổi, lúc này lạnh lùng nói: “Cậu trai trẻ cậu có ý gì vậy?”

“Cậu là nói, thành quả nghiên cứu của Giang Thần là do cướp từ người khác?”

“Lúc nói chuyện với người ta, tốt nhất dùng não trước!”

“Năm năm trước, lúc Giang Thần thành lập hạng mục nghiên cứu, là tôi tự mình phối hợp giúp nó!”

“Lúc đầu khi thành lập hạng mục, tôi cũng đã kiểm tra thông tin trong kho dữ liệu, cơ bản không có người đang làm cùng loại nghiên cứu!”

“Đồng Thành Sơn tôi ở trong giới y học nước ta có địa vị nhất định, hôm nay tôi có thể đứng ở đây dùng nhân cách của mình cam đoan! Đây hoàn toàn là sự thật, tôi cũng tận mắt nhìn thấy Giang Thần từng chút một tạo ra thành quả y học!”

“Ở đây nhiều người là ngôi sao sáng trong giới y học cũng biết, con người tôi vốn ghét nhất chính là giờ trò dối trá trong y học… nếu tôi biết được, tôi sẽ không bao giờ bỏ qua người như vậy!”

Lời vừa nói ra, không ít bác sĩ xung quanh đều gật đầu.

Đồng Thành Sơn có địa vị trong giới y học rất cao, thậm chí còn có danh tiếng nhất định trên thế giới.

Tính tình của ông ta chính là như vậy, ghét nhất là gian dối trong y học, bời vì như vậy sẽ hại đi rất nhiều bệnh nhân.

Mà Giang Thần là học trò của ông ta, là do ông tự tay dẫn dắt, dưới sự ảnh hưởng ông, chắc chắn y đức cao quý, làm sao có thể cướp thành quả nghiên cứu của người khác chứ?

Lúc này, Trình Tiên cũng hoàn hồn lại, cảm thấy hơi ngượng ngùng, lúc nãy cô có hơi mù quáng.

Lúc bấy giờ cô nhẹ nhàng kéo Bùi Nguyên Minh một cái, thấp giọng nói: “Bùi Nguyên Minh, việc này không thể nói lung tung được.”

“Học trưởng Giang là người kế thừa xuất sắc nhất của nhà họ Giang ở thành phố, nhà họ Giang là gia đình hành y, thành tựu y học có thể ghi vào lịch sử, dòng họ như vậy, không cần phải vì một việc nhỏ mà gian dối đâu.”

“Một khi bọn họ nói muốn truy cứu trách nhiệm, tôi sợ anh gặp phiền phức…”

Nói xong, Trình Tiên có hơi hối hận.

Hôm nay cô muốn mang Bùi Nguyên Minh tới tham gia buổi tọa đàm y học, một mặt cũng vì lâu rồi không gặp Bùi Nguyên Minh, muốn một mình ở chung với anh.

Mặt khác là muốn để cho Giang Thần biết, bản thân cô đã có người trong

lòng, sau này không cần bám theo với cô nữa. Nhưng làm thế nào cũng không nghĩ đến, Bùi Nguyên Minh tới tham gia buổi tọa đàm y học cũng có thể gây ra chuyện như vậy.

Bùi Nguyên Minh cho dù có giỏi thế nào, có năng lực thế nào, nhưng cũng không cần thiết làm mích lòng Giang Thần.

Bởi vì làm mích lòng Giang Thần, nghĩa là làm mất lòng nhà họ Giang, thậm chí là cả giới y học Đà Nẵng, hậu quả như vậy có thể lớn có thể nhỏ.

“Tôi không nói lung tung.” Bùi Nguyên Minh nhàn nhạt nói.

Trình Tiên hơi ngẩn ra, cô nhìn Bùi Nguyên Minh nói: “Nếu như anh có bằng chứng, tôi nhất định sẽ tin anh.”

Bùi Nguyên Minh nhìn Trình Tiên, theo bản năng lấy tay xoa xoa đầu cô. Chỉ có thể nói tính cách Trình Tiên thật tốt, dịu dàng như nước, người đàn

ông nào gặp cô, chắc cũng sẽ không kìm lòng được bị hấp dẫn bởi cô mất? Việc hôm nay vốn cũng không có nửa xu liên quan gì tới anh, Giang Thần muốn cướp thành quả nghiên cứu của người khác, thì cứ việc cướp.

Thế nhưng lấy việc này để lừa gạt, thu hút tình cảm của Trình Tiên, hình như cũng nằm trong kế hoạch của Giang Thần. Đây là việc là Bùi Nguyên Minh không thể chấp nhận, dù sao trong mắt anh, Trình Tiên là người bạn tốt nhất của anh, bản thân anh bất cứ giá nào

cũng không thể trơ mắt nhìn thấy cô mắc mưu bị lừa được.

Mà nhìn thấy động tác của Bùi Nguyên Minh, vẻ mặt Giang Thần trở nên cực kỳ khó coi, chẳng qua anh ta không giống người thường, lúc này lại che giấu rất khá.

Anh ta ở trên đài chủ trì phong độ cười, nói: “Cậu chủ Bùi này, tôi biết anh thích đàn em Trình Tiên, luôn nghĩ cách theo đuổi cô ấy, muốn khiến cho cô ấy chú ý…”

“Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu, chuyện này cũng không phải chuyện lớn gì, mọi người đều có thể hiểu được.” “Nhưng c vì theo đuổi con gái, vì thể hiện năng lực của mình, lại có thể ăn nói xằng bậy, tùy tiện nói xấu, anh cho là như vậy thì có thể thành công khiến cho học muội Trình Tiên chú ý hay sao?”

“Anh chẳng qua chỉ là người ngoài nghề, cậu hiểu y lý sao? Cậu có biết chữa bệnh là gì sao?”

“Một người ngoài nói tôi gian lận học thuật, tôi mà gian lận?”

“Hài quá! Tôi còn nói anh là ăn trộm đấy! Sao anh không đi ngồi tù đi!”

Lời vừa nói ra, toàn trường vang lên một trận tiếng cười.