Chàng Rể Quyền Thế

Chương 3849




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Bên kia điện thoại, truyền đến thanh âm của Nam Dương Bang bang chủ Dương Ấu Huyên, mang theo mấy phần hốt hoảng.

“Bùi Thiếu, gia gia của ta xảy ra chuyện!”

Bùi Nguyên Minh khẽ cau mày, trầm giọng nói: “Làm sao có khả năng?”

“Sáng nay, người đứng đầu tam đại yêu tăng ở Thiên Trúc, đại ma sư vẫn luôn ở Thiên Trúc, phạm thế tôn, đột nhiên xuất hiện ở Nam Dương để thách thức gia gia ta!”

“Gia gia thay mặt Nam Dương quốc đấu với hắn một trận chiến, nhưng ông đã thua!”

“Thực lực của người đứng đầu tam đại yêu tăng, thật sự là kinh người!”

Bùi Nguyên Minh hít sâu một hơi nói: “Ông nội ngươi hiện tại thế nào?”

Không phải Bùi Nguyên Minh lo lắng không có phá cục quân cờ, điều mà anh thực sự quan tâm, chính là sự an nguy của Dương Đế Minh, dù sao hai người cũng có quan hệ rất tốt.

Dương Ấu Huyên hít sâu một hơi nói: “Tin nhắn tôi nhận được, là bị trọng thương, bán mê man, hiện tại tôi phải nhanh chóng trở về Nam Dương đứng đài cho gia gia.”

Nghe vậy, Bùi Nguyên Minh thở dài nói: “Vậy thì tốt rồi, tôi sẽ cho đội Lỗ Đạo Thiên đi Nam Dương càng sớm càng tốt, chờ tôi đem mọi chuyện trong tay xử lý tốt, tôi cũng đi Nam Dương một chuyến.”

“Về phần thù hận của Dương Chiến Thần, tôi sẽ đích thân đi đòi lại!”

Nam Dương Dương gia là một trong tam đại gia tộc của Nam Dương, luôn luôn quyền cao chức trọng, thậm chí quốc chủ đều muốn cho Dương Gia ba phần mặt mũi.

Tất cả những điều này là do có Dương Đế Minh, đang ngồi tọa trấn.

Nhưng bây giờ Dương Đế Minh bị phạm thế tôn đánh bại, tuy rằng chưa chết, chỉ là hôn mê, nhưng Dương gia, hay nói đúng hơn là dòng dõi Dương Ấu Huyên, sắp tới ở Nam Dương nhất định sẽ gặp nhiều khó khăn.

Cho dù Dương Ấu Huyên lần đầu tiên trở lại Nam Dương chủ trì đại cục, cũng chưa chắc có thể trấn được tổng thể.

Nếu không phải lúc giải quyết việc tứ đại Võ Minh liên thủ, Bùi Nguyên Minh cũng muốn trực tiếp đi Nam Dương.

Đặt điện thoại xuống, Bùi Nguyên Minh hít sâu một hơi, quyết định giải quyết cục diện càng nhanh càng tốt.

 

Ngay tại lúc Bùi Nguyên Minh đang cân nhắc cách giải quyết nhanh chóng tứ đại Võ Minh.

Tây Bắc Triệu Môn, biệt viện bên trong Triệu gia.

Triệu Bản Tuyệt lúc này ngồi ở trên ghế bành, nhìn Thánh Sơn Vũ Thành xa xa, trên mặt lộ ra vẻ lãnh đạm.

Đối với hắn, dù là Thánh Sơn hay hồ thánh thì nó cũng chỉ có ý nghĩa tượng trưng, không có tác dụng gì khác.

Nhưng nếu hắn muốn đạt được thành tựu to lớn và thực sự trở thành người thống trị Tây Bắc Triệu Môn, chính là giẫm lên những thứ này để thượng vị.

Đối với Triệu Bản Tuyệt, trong đầu hắn chưa bao giờ có khái niệm về quê hương hay dân tộc.

Thứ mà hắn ta coi trọng chỉ là quyền lực, quyền lực tuyệt đối.

Bởi vì, bản thân hắn là con đẻ của cuộc hôn nhân hoàng thất giữa Tây Bắc Triệu Môn và Thiên Trúc, hắn là huyết thống trộn lẫn…

“Triệu Thế Tử…”

Đúng lúc này, cửa sau bị đẩy ra.

Ba nam một nữ bước vào, đều là người Thiên Trúc, mỗi người đều còn rất trẻ.

Những người Thiên Trúc này là đệ nhất họ của Thiên Trúc, và thuộc nhóm người quyền cao chức trọng nhất Thiên Trúc.

Điều quan trọng là mỗi người trong số họ, đã nhận được sự giáo dục ưu tú nhất từ khi còn nhỏ.

Không chỉ là thiên phú tài tình hơn người, thân thủ cũng là hơn người.

Và bốn người trẻ tuổi này, vốn chú định sẽ trở thành những đại nhân vật ở Thiên Trúc, nhưng lại sẵn lòng đến Đại Hạ để trợ giúp Triệu Bản Tuyệt.

Trên thực tế, ở một mức độ nào đó, điều này đủ để giải thích sức hút nhân cách của Triệu Bản Tuyệt.

Để tránh tiết lộ danh tính của những người này, Triệu Bản Tuyệt cũng trực tiếp hủy bỏ tên Thiên Trúc ban đầu của những người này, mà đặt cho họ họ Triệu, thay thế bằng Thanh Long Bạch Hổ Chu Tước Huyền Vũ, Tứ Tượng.

Từ hành động đặt họ, cũng đủ thấy được tham vọng của Triệu Bản Tuyệt.

Nữ nhân duy nhất trong ba nam một nữ, Triệu Chu Tước chậm rãi bước tới, trầm giọng nói: “Triệu Thế Tử, có người Thiên Trúc gọi tới, nhiệm vụ đã hoàn thành.”

Triệu Bản Tuyệt nhẹ giọng nói: ” Hoàn thành đến đâu rồi?”

“Dương Đế Minh chết hay là phế?”