Trong lúc nói chuyện, Vạn Khiếu Đường cười với Bùi Nguyên Minh nói: “Bùi Thiếu, món ăn ở đây tuy không có nhiều kiểu, nhưng là mỗi một món, đều là tinh phẩm trong tinh phẩm, cậu một hồi phải thật tốt nếm một chút!”
Bùi Nguyên Minh cười, đang định nói thì lúc này, phía sau có một thanh âm tưởng như cười nhưng không cười truyền đến.
“Đây không phải là Vạn lão gia tử, Vạn minh chủ sao?”
“Ngươi đến là trùng hợp, nhưng không bằng chúng ta tới sớm.”
“Ta chỉ có thể nói xin lỗi, căn phòng chữ Thiên này, chúng ta đã đặt trước rồi.”
Bùi Nguyên Minh bất giác quay đầu nhìn sang, liền thấy một nam tử mặc võ phục màu vàng, cùng hơn chục người đi ra ngoài, còn có người quen cũ của Bùi Nguyên Minh đi cùng.
Tây Bắc Triệu Môn, Triệu Bản Tuyệt!
Bùi Nguyên Minh nhìn cảnh này vô cùng hứng thú, không ngờ Triệu Bản Tuyệt lại dám xuất hiện trước mặt anh một cách lộ liễu như vậy.
Chỉ là hôm nay, không phải là sân nhà của anh, Triệu Bản Tuyệt cũng tạm thời còn không có nói cái gì muốn chết, cho nên Bùi Nguyên Minh cũng không muốn có quá nhiều động tĩnh.
Tuy nhiên, lúc này, Triệu Bản Tuyệt thần sắc khuôn mặt so với trước đó, càng thêm cao cao tại thượng.
Hắn lạnh lùng nhìn Bùi Nguyên Minh, một bộ như nhìn xem người đã chết.
Rõ ràng ở trong mắt Triệu Bản Tuyệt, Bùi Nguyên Minh lần này nhất định phải chết.
“Âu Dương phó môn chủ, ý của ngươi là gì?”
Lúc này, thư ký đứng bên cạnh Vạn Khiếu Đường bước tới, vẻ mặt nghiêm túc.
“Căn Phòng chữ Thiên, luôn được Võ Minh dành riêng cho Vạn minh chủ.”
“Hơn nữa, hôm nay Vạn minh chủ sẽ chiêu đãi khách quý. Ngày thường, ngươi bí mật dùng phòng chữ Thiên. Ta cũng không nói gì.”
“Nhưng ngươi còn nói như vậy trước mặt Vạn minh chủ, không phải là không thân thiện hay sao?”
Hiển nhiên, vị thư ký này cũng rất rõ ràng, mấy chữ này không thích hợp để Vạn Khiếu Đường nói, cho nên hắn làm thư ký, mở miệng là thích hợp nhất.
” Ngậm miệng!”
Lúc này, nữ thư ký đứng bên cạnh Âu Dương Bá Đạo bước tới với vẻ mặt khinh thường.
“Đây là nhà hàng, là nơi công cộng, ngươi cho rằng là của riêng Võ Minh sao?”
“Ai quy định nơi nào phải dùng, là của ai?”
“Vạn minh chủ không thể bá đạo như vậy, đúng không?”
“Còn không cho chúng ta sử dụng phòng đã đặt trước?”
“Hơn nữa, còn có câu nói không biết có nên nói hay không.”
“Bây giờ tứ đại Võ Minh ở hải ngoại, vẫn chưa giải quyết xong vấn đề đối với chúng ta.”
“Vạn minh chủ, với tư cách là minh chủ danh dự, không biết nên giải quyết vấn đề như thế nào. Đang lúc mấu chốt mà còn lo ăn uống, nếu chuyện này truyền ra ngoài, người ngoài sẽ nghĩ như thế nào về Võ Minh chúng ta?”
“Chẳng lẽ ở trong mắt Vạn minh chủ, tất cả đồng bào ta ở nước ngoài đều đáng chết, bọn họ đều đáng xảy ra chuyện hay sao?”
“Còn nữa, Vạn minh chủ dù sao cũng chỉ là một lãnh đạo danh dự mà thôi. chẳng lẽ hắn không biết, tại Võ Minh hắn là cái thân phận gì? Cái địa vị gì sao?”
“Một con rối không có thực quyền, mà thật sự rất coi trọng bản thân rồi sao?”