Chương 3472
Bà ta không tin có người, có thể từ trên trời xuất hiện, trực tiếp trấn áp Long Thương Húc.
Bà ta cảm thấy, mình có chết cũng phải chết được minh bạch.
“Ta là ai?”
Bùi Nguyên Minh nhanh chóng dừng ổ quay khẩu súng, mở lại khóa an toàn.
Sau đó trên mặt nở nụ cười, đem súng nhét vào trong tay Lý phu nhân.
” Ta không phải đã nói rồi sao?”
“Ta tên là Bùi Nguyên Minh, ta là anh rể đến đòi công bằng cho em dâu!”
Khi giọng nói rơi xuống, Bùi Nguyên Minh thờ ơ bóp cò.
Viên đạn chì xuyên qua cổ tay Lý phu nhân một cái “phụt”.
Toàn trường một tràng âm thanh gào thét rung chuyển, nhưng rất nhanh sau đó, tất cả mọi người vội vàng lấy tay bịt cứng miệng.
Ai cũng không nghĩ ra, Bùi Nguyên Minh nói phế liền phế, căn bản không hề lưu thủ.
Nhưng nghĩ lại cũng đúng, ngay cả Long Thương Húc, cũng không có mặt mũi ở trước mặt anh ta.
Chỉ là một Lý phu nhân tính được cái gì?
Phế thì liền phế thôi!
Giữa tiếng gào thét của toàn trường, thân thể Lý phu nhân khẽ rung lên, đối với bà ta mà nói, chấn động tâm trí lúc này, còn lớn hơn đau đớn rất nhiều. bà ta thấy mình bị phế bỏ tay phải, trong lúc nhất thời phản ứng không kịp
Rốt cuộc, bà ta đã ở Vũ Thành suốt bao nhiêu năm trời xuôi gió xuôi nước, tựa vào gốc đại thụ mát mẻ, vào núi lớn hưởng thụ.
Khi bà ta giẫm chân lên người khác, bà ta luôn dẫm thật chính xác và mạnh, và bà ta chưa bao giờ nghĩ rằng, mình sẽ có ngày rơi vào kết cục như thế này.
“Bang——”
Bùi Nguyên Minh lại đưa súng lên đùi Lý phu nhân, vẫn với vẻ mặt lãnh đạm, sau đó trực tiếp bóp cò.
Đã nói muốn phế bà ta một tay, một chân. chính là một tay, một chân, thiếu một đều không được.
Lý phu nhân cả người rùng mình một cái, ngã rầm trên mặt đất.
Bà ta muốn hét lên, nhưng lại sợ vô tình chọc tức Bùi Nguyên Minh, rước phải họa sát thân.
” Những người khác, chuẩn bị tự đi ra, hay là để ta tới đưa các ngươi đi ra?”
Bùi Nguyên Minh thổi thổi họng súng, hờ hững mở miệng.
Trong đám người, mấy thủ hạ Lý phu nhân cùng nhìn nhau, một lát sau đều là cắn răng run rẩy tiến lên.
Rõ ràng bọn họ biết rất rõ, trước mặt một nhân vật hung hãn như Bùi Nguyên Minh, giả bộ chạy trốn cũng không có ích lợi gì.
Đối mặt với những người này, Bùi Nguyên Minh không nói nhảm, mà là trực tiếp đạp từng người ngã lăn trên mặt đất, sau đó bóp cò phế tay chân bọn họ.
Trong suốt quá trình này, Bùi Nguyên Minh vẻ mặt lãnh đạm, trừ thay đổi đạn trong súng, không có động tác dư thừa.
Những tay chân này, cũng cương quyết bịt chặt miệng, không dám phát ra bất kỳ thanh âm nào.
Bọn họ đi theo Lý phu nhân, từ trước đến nay đều là diễu võ giương oai, lạnh lùng bắt nạt người khác.
Mỗi lần giẫm lên ai đó, đều một mực nhìn xem người vô tội, vì bất lực mà khóc ròng ròng.
Bọn hắn thế nào đều không nghĩ tới, thiện ác cuối cùng cũng có quả báo!
Có một ngày, chính bọn hắn cũng rơi vào kết cục như thế này.
Thiên đạo có luân hồi, thượng thiên không hề bỏ qua cho ai!