Chàng Rể Quyền Thế

Chương 3441




Chương 3441

Hùng Tiến Đạt vừa mới còn cao ngạo hống hách, khí thế trấn áp toàn bộ, giờ phút này trực tiếp quỳ xuống, hơn thế vẻ mặt lúng túng và thấp thỏm không yên.

Đám người Trần sư huynh, từng người từng người đều tinh thần hốt hoảng.

Bọn họ nghĩ thế nào cũng không hiểu, giám đốc Hùng bản lĩnh to lớn, tại sao nhìn thấy Bùi Nguyên Minh liền quỳ ngay xuống?

Hơn nữa còn mở miệng gọi ông nội? Thần sắc của Bùi Nguyên Minh lãnh đạm lạnh lùng.

Nếu như anh nhớ không sai, Hùng Tiến Đạt người này đã bị chính mình tạm thời lôi xuống rồi.

Vậy mà lão ta vẫn chưa rút ra bài học kinh nghiệm, vẫn như trước ở bên ngoài ức hiếp đàn ông, chiếm đoạt phụ nữ, làm chỗ dựa cho thế lực xấu.

“Ông qua đây”

Khi nói lời này, Bùi Nguyên Minh ngoắc ngoắc tay về phía Hùng Tiến Đạt, vẻ mặt lạnh lùng.

Hùng Tiến Đạt thấy da đầu tê dại, toàn thân run cầm cập.

Nghĩ lại những lời mình nói với Bùi Nguyên Minh lúc trước, nghĩ lại lời cảnh cáo của Bùi Nguyên Minh với mình, ông ta chỉ cảm thấy trước mắt hoá thành màu đen.

Nhưng đến lúc này, ông ta còn có thể làm cái gì?

Chỉ có thể mang vẻ mặt lấy lòng bò qua, trực tiếp bò tới trước mặt Bùi Nguyên Minh.

Tiếp đó, trong ánh mắt của đám người Trần sư huynh chấn động tới mức khó mà tin nổi, Hùng Tiến Đạt cười nịnh nọt: “Cậu Minh, thật xin lỗi.”

“Lỗi của tôi!”

“Tôi không nên..”

“Quỳ thẳng lên” Bùi Nguyên Minh lạnh lùng mở miệng, trực tiếng ngắt lời Hùng Tiến Đạt.

Hùng Tiến Đạt mặc dù biết sắp xảy ra chuyện gì rồi, nhưng ông ta vẫn như trước cắn răng thẳng người, ưỡn ngực ngẩng đầu, gạt đi vẻ tươi cười trên mặt.

“Bốp…” Bùi Nguyên Minh trực tiếp tát một cái vào má trái của ông ta.

Một âm thanh có thể nói là thanh thuần vang dội, cũng có thể nói là chấn động lòng người.

Thân hình Hùng Tiến Đạt dao động, trên mặt in hằn một dấu tát, nhưng ông ta vẫn không có vẻ tức giận một chút nào, mà vẫn như cũ quỳ thẳng người, vẻ mặt nịnh hót.

Bùi Nguyên Minh ngoắc ngoắc ngón tay, thản nhiên nói: “Má phải” Hùng Tiến Đạt vội vàng đưa má phải của mình gần tới. “Bốp..” Bùi Nguyên Minh lần này không hề dừng tay, mà ngược lại vung ra một bạt tai.

Lần này thân hình của Hùng Tiến Đạt bị đánh đến nỗi văng ra ngoài, sau khi văng xa mấy mét mới ngã xuống mặt đất.

Đây…

Làm sao có thể như vậy? Đám người Trần sư huynh từng người đều mang vẻ mặt chết lặng.

Bọn họ cảm thấy, cho dù là trời có sập xuống, cũng không thể xảy ra chuyện như vậy được!

Dù sao đây cũng là người có danh xưng Hắc Bạch Vô Địch, là Hùng Tiến Đạt có bối cảnh đáng gờm đấy!

Đây chính là cho dù đồn cảnh sát Vũ Thành có thay bao nhiêu giám đốc thì ông ta Hùng Tiến Đạt vẫn như cũ sừng sững không ngã khỏi vị trí phó giám đốc!

Đám người Trần sư huynh dù thế nào cũng không ngờ tới, Hùng Tiến Đạt mà bọn họ cho là chỗ dựa vững chắc, coi là phông nền, ở trước mặt Bùi Nguyên Minh thật sự giống với một đứa cháu trai.

Quỳ thì cũng thôi đi, nhưng bị tát vào má trái xong, còn phải ngoan ngoãn giương má phải ra?

Bọn họ thật sự không thể nào tưởng tượng, lại lịch của họ Bùi rốt cuộc là cái  gì?

| Làm sao anh ta có thể khiến cho một nhân vật lớn như Hùng Tiến Đạt không có một chút phát cáu nào?

Thậm chí còn quỳ xuống lấy lòng?

Mục Song Thư chờ chánh thanh tra của sở cảnh sát, giờ phút này cũng mang vẻ mặt phức tạp nhìn một màn này.

Bọn họ thế nào cũng không thể ngờ tới, phó giám đốc của sở cảnh sát, Hùng Tiến Đạt cường thế vô cùng cũng bị Bùi Nguyên Minh dẫm nát trên mặt đất như vay.

Có điều Mục Song Thư nhớ tới quan hệ giữa Bùi Nguyên Minh và Vạn Phước Nhân, lại mang vẻ mặt hốt hoảng.

Ngay cả Vạn Phước Nhân mà Bùi Nguyễn Minh cũng có thể xưng anh xưng em, vậy sỉ nhục Hùng Tiến Đạt như vậy, có xem là cái gì?

“Bốp bốp bốp..”

Bùi Nguyên Minh không nói lời thừa, mà sau khi ra hiệu cho Hùng Tiến Đạt bò qua, lại vung lên ba cái tát mạnh.

Lần này bị đánh tới nỗi Hùng Tiến Đạt toàn thân run rẩy, mặt mũi bầm dập, chảy cả máu mũi.

“Ông không phải muốn nói cho tôi, cái gì là vương pháp, cái gì là quy củ sao?”

“Không phải muốn nói cho tôi, cái gì là hậu quả sao? “Thế nào? Câm rồi?”