Chương 3440
“Cô..”
Trần sư huynh suýt chút nữa bị sặc chết vì một câu nói của Mục Song Thư, lúc này chỉ vào Mục Song Thư, tay phải đang run cầm cập.
Bùi Nguyên Minh rút một tờ giấy ăn ra lau ngón tay, thản nhiên nói: “Được rồi, đừng nhiều lời như vậy.”
“Chuyện này của Trịnh Khánh Vân, anh chuẩn bị giải thích với tôi như thế nào?” Trần sư huynh bưng mặt, giận dữ nói: “Chuyện của Trịnh Khánh Vân, có giải thích cái rắm ấy!”
“Cô ta nổ súng làm Lý Gia Hân bị thương, đương nhiên phải trả giá!”
“Lý phu nhân thương con trong lòng sốt ruột, đánh cô ta một trận thì sao rồi?”
“Tất cả chuyện này có liên quan gì tới tôi?”
“Tên khốn, tôi nói cho anh biết!”
“Đừng tưởng rằng anh ở sở cảnh sát có chỗ dựa vững chắc, tôi cũng có!”
“Anh có tin tôi gọi một cuộc điện thoại, tất cả đám người các anh sẽ xong đời!”
Hiển nhiên, bị nhiều người nhìn thấy như vậy, còn bị đánh mười mấy cái tát, vị đại nhân Trần sư huynh này cũng là muốn thể diện.
Hôm nay không đưa bãi đất về được, anh ta cảm thấy không dễ chịu chút nào. “Vậy sao? Lợi hại như vậy?” Bùi Nguyên Minh ngồi trên sô pha, hai chân bắt chéo. “Vậy anh gọi điện thoại đi, tôi cho anh nửa giờ đồng hồ để gọi người!”
“Tôi thật sự muốn nhìn xem, ở Vũ Thành ai dám cho anh chỗ dựa!”
Trần sư huynh hơi sửng sốt, hoàn toàn không ngờ tới Bùi Nguyên Minh kiêu ngạo hống hách tới mức này.
Người như bọn họ, dù có thua cũng không thể thua toàn cục. Vậy nên giờ phút này anh ta cắn răng, lấy điện thoại gọi đi một cuộc.
Sau khi Trần sư huynh gọi điện thoại xong, khoảng mười lăm phút sau, phía cửa lớn, truyền đến một âm thanh tràn đầy uy nghiêm.
“Anh bạn trẻ, ở địa bàn của tôi giở thói ngang ngược, làm bộ làm tịch, có phải cậu hơi quá đáng rồi không?”
“Hôm nay tôi thật sự muốn xem xem, là thế tử nhà nào, lại có thể ngay cả quy tắc của thành phố điện ảnh Vũ Thành chúng tôi cũng không hiểu.”
“Còn có đám các người, ngay cả lời nói của tôi cũng quên rồi sao?”
“Có phải đã quên mất rằng tôi nói với các người, không có mệnh lệnh của tôi, không ai có thể vào thành phố điện ảnh Vũ Thành?”
Cùng với lời nói vừa dứt, mười mấy người khí thể kiêu ngạo, vênh mặt hất cằm bước vào.
Ở giữa bọn họ là một người đàn ông đầu hoa râm, tinh thần tỉnh táo phấn chấn.
Mặc dù ông ta mặc thường phục, những trên người vẫn nhìn ra được mấy phần tư thái của lãnh đạo cao cấp trong sở cảnh sát.
Đội phó sở cảnh sát Vũ Thành, Hùng Tiến Đạt.
Trước đây bởi vì liên quan đến Bùi Nguyên Minh, ông ta tạm thời lui khỏi chức vị, ở nhà tự kiểm điểm.
Vậy nhưng không ngờ tới, hôm nay ông ta lại xuất hiện.
Bây giờ ông ta vừa đi, vừa chỉ vào đám người Mục Song Thư, khiến cho sắc mặt của đám người Mục Song Thư có chút khó coi.
Mà nhìn thấy Hùng Tiến Đạt đi tới, Trần sư huynh lộ vẻ mặt cực kì mừng rỡ, vội vàng đi qua, cúi đầu khom lưng nói: “Giám đốc Hùng, ông đến thật đúng lúc!”
“Tên khốn này thật sự không ra gì, không chỉ gọi đám người sở cảnh sát mấy người đến địa bàn của tôi làm loạn!”
“Mà điều quan trọng nhất là, anh ta dám động thủ đánh người!”
“Ông nhất định phải giúp tôi chủ trì công đạo!”
Trong khi nói, Trần sự huynh chỉ về phía Bùi Nguyên Minh, vênh váo hung hăng, ngông cuồng tự đại.
Người đàn ông ở bên cạnh anh ta cũng vênh mặt hất hàm, làm ra dáng vẻ Bùi Nguyễn Minh chết chắc rồi.
“Thế nào? Anh bạn trẻ, cậu như thế này là đem sở cảnh sát chúng tôi thành công cụ để cậu làm ra vẻ hay sao?
“Ở trong mắt cậu, còn có vương pháp hay không? Còn có quy củ hay không?”
Hùng Tiến Đạt châm một cây xì gà nhỏ dài, trợn trừng mắt, ngẩng đầu nhìn về phía Bùi Nguyên Minh.
“Anh bạn trẻ, cậu có nghĩ tới hậu quả..”
Lời nói được một nửa, điếu xì gà trong miệng Hùng Tiến Đạt “lạch cạch” một tiếng rơi trên mặt đất.
Toàn thân ông ta cứng ngắc, vẻ mặt lộ ra nét hoảng sợ. Ngay sau đó, ông ta run rẩy lập cập “phịch” một tiếng quỳ xuống đất. “Bùi…Bùi Bùi Bùi…”