Chương 3438
Bùi Nguyên Minh không để ý đến người đàn bà mắt lé này, mà nhanh chóng tìm hộp thuốc cứu cứu cho Trịnh Khánh Vân.
Cũng may Trịnh Khánh Vân chỉ là bị thương ngoài da, những vết thương này Bùi Nguyên Minh ở trên chiến trường đều xử lý qua, cho nên cũng rất thuận lợi.
10 phút sau, mười mấy chiếc xe cảnh sát đậu trước cửa Thành phố điện ảnh Vũ Thành.
Cửa xe mở ra, tiểu đội trưởng sở cảnh sát Vũ Thành,bạn thân thời đại học của Trịnh Tuyết Dương, Mục Song Thư đem thuộc hạ lạnh lùng đi tới
Hai bảo vệ thành phố điện ảnh muốn ngăn lại, nhưng lại bị Mục Song Thư một cước đá lăn ra đất.
Ngay sau đó, một đoàn cảnh sát ùa vào đến chỗ phòng trị liệu.
Mục Song Thư không nhiều lời, mà thần sắc rối loạn nhìn Bùi Nguyên Minh, nói: “Cậu Minh, chính là cậu báo cảnh sát đúng không?”
Nhìn thấy chỉ 10 phút thôi mà có nhiều cảnh sát xuất hiện như vậy, người đàn bà mắt lé sững sờ, bà ta dường như không ngờ tới chuyện này sẽ xảy ra biến cố như thế.
Ai cũng không thể ngờ được, một thanh niên không quyền thế như Bùi Nguyên Minh, lại có thể gọi đến nhiều người như vậy trong chớp mắt đến vậy.
“Di động, máy tính, ví tiền, tiền mặt, đồ trang điểm của Trịnh Khánh Vân đích đều bị cướp đi hết rồi.”
Bùi Nguyên Minh đã lấy được danh sách đồ dùng trên người Trịnh Khánh Vân từ bạn học của cô ta, bây giờ chỉ cần đưa cho Mục Song Thư, thản nhiên mở miệng nói: “Tôi hi vọng những thứ này sẽ trở về với chủ cũ!”
“Còn những người có tham gia cướp bóc, nên phải bắt về chịu sự trừng trị của pháp luật!”.
Lúc nói chuyện, Bùi Nguyên Minh chỉ vào người đàn bà mắt lé, thản nhiên nói: “Bắt đầu từ bà ta.”
Người đàn bà mắt lé giật mình, bắt đầu run rẩy, bà ta theo bản năng nói:
“Không phải tôi, thật không phải tôi làm mà, những thứ này đều là bà Lý đưa cho tôi cả.”
Mục Song Thư không nói nhiều mà chỉ nhìn vào danh sách do Bùi Nguyễn Minh đưa ra, sau đó nhìn vào người đàn bà đó, lạnh lùng nói: “Bắt lấy!”
Vài người cảnh sát liền bay đến đá vào người đàn bà mắt lé tính tẩu thoát này một cước lăn ra sàn.
Những người đàn bà khác cũng liền bỏ chạy nhưng cũng nhanh chóng bị còng lại.
Người đàn bà mắt lé lúc này không lé nữa, bà ta ngẩng đầu lên, lớn tiếng nói: “Không phải tôi, thật sự không phải tôi mà!”.
“Xin lỗi, tôi sai rồi, tôi trả lại đồ của cô Vân, các anh đừng có bắt tôi đi.” Bùi Nguyên Minh không nói gì cả.
Mục Song Thư thì nói: “Cướp bóc đồ vật có giá trị trên 70 triệu thì có thể lập án điều tra, thông báo cho cơ quan và người nhà rồi.”
“Nên xử lý thế nào thì cứ xử lý thế đó!”
“Ai tới biện hộ cho cũng không được!”
“Không, đừng mà..” Nghe được lời của Mục Song Thư, người đàn bà mắt lé cả mặt thúc giục. “Tôi thật sự vô tội mà, các người không thể làm như thế!”
“Cầu xin các người tha cho tôi đi!”. Một khi được lập án cướp bóc, thì sẽ có tiền án trong hồ sơ.
Như vậy, chẳng những công việc không giữ được, mà từ đó cũng sẽ bị mang danh xấu.
Thậm chí con cháu của mình cũng sẽ bị ảnh hưởng bởi chuyện này.
Đơn giản mà nói, vì chuyện này mà cuộc đời của người đàn bà mắt lé này sẽ coi như vỡ nát hết.
Bùi Nguyên Minh không có đồng tình cho người đàn bà này mà là thản nhiên nói: “Khi bà lấy đồ của người khác để làm của riêng mình, khi bà đi giúp kẻ ác hiếp đáp người yếu đuối, khi bà lớn tiếng phỉ báng một người vô tội thì sao bà lại không nghĩ hậu quả đi?”
“Mang đi!” Vài người cảnh sát lạnh lùng cùng bọn người đó lên xe bắt đầu tiến hành hỏi cung.
Những người cảnh sát còn lại theo sự chỉ phối của Mục Song Thư chia nhau làm việc.
Có người phụ trách phong tỏa hiện trường, có người phụ trách điều tra theo dõi.
Còn có người phụ trách dẫn người đi hỏi cung.
Những người này đều bắt đầu dốc sức tái diễn lại sự thật hiện trường đêm nay.
Trong lúc này, thành phố điện ảnh Vũ Thành có thể nói gà bay chó sủa.
Còn những người bạn học của Trịnh Khánh Vân lúc này nhìn Bùi Nguyên Minh với ánh mắt phát sáng!
Đây mới bản lĩnh đàn ông đấy!