Chương 3300
Bùi Nguyên Minh nở một nụ cười nửa như cười nửa như không nhìn Xa Tinh Độ, anh rất xem trọng cậu chủ đến từ Thiên Trúc này.
Xem trọng thì xem trọng, nhưng lúc này hai bên không thể ngưng thù địch nhau.
Bùi Nguyên Minh vươn tay trái võ vào mặt Xa Tỉnh Độ, nhàn nhạt nói: “Nào anh Xa, hay anh đoán thử xem tôi có dám ra tôi trực tiếp giết chết anh không?”
“Giết tôi sao?”
Xa Tinh Độ cười khẩy sau đó nhìn anh bằng một ánh mắt lạnh lùng, nhấn mạnh từng chữ: “Cho dù anh có giết tôi đi chăng nữa thì anh vẫn không giải quyết được vấn đề. Anh vẫn không có cách nào hoá giải được cục diện trước mắt, vẫn không có cách nào rời khỏi chốn này”
Rõ ràng là ngay cả khi Xa Tinh Độ đã đến đến nông nỗi này thì anh ta vân không nghĩ rắng Bùi Nguyên Minh xứng đáng được anh ta tôn trọng.
Anh ta đường đường là cậu chủ thuộc giai cấp thứ hai của Thiên Trúc.
Trong mắt anh ta chỉ có những người như Phương Trung Nghĩa và Tạ Doãn Thần – những người đến từ năm môn phiệt lớn hoặc những cậu chủ của mười gia tộc hàng đầu mới có thể sánh ngang với anh ta.
Bùi Nguyên Minh vốn chỉ là con rể nên không có tư cách đó.
“Tuy rằng tôi vẫn không có cách nào giải quyết vấn đề, nhưng ít nhất tôi có thể kéo anh chết cùng!”
Bùi Nguyên Minh mỉm cười.
“Hơn nữa, anh chết nhưng tôi chưa chắc sẽ chết!
Anh có muốn thử không?”
Bùi Nguyên Minh vừa nói vừa ấn mạnh tay phải xuống, mảnh vỡ thủy tinh sắc nhọn đâm thẳng vào cổ họng Xa Tinh Độ làm cho máu từ từ chảy ra. Điều này khiến người ta có thể cảm nhận rõ ràng mùi vị của cái chết đang nồng đặc.
Nhưng lúc này Xa Tinh Độ lại hoàn toàn không hoảng sợ như những cậu chủ bình thường khác. Lúc bấy giờ anh ta không thèm quan tâm đến cổ họng mình đang đổ máu, mà ngược lại nheo mắt nhìn Bùi Nguyên Minh rồi nói: “Anh thật sự dám thử sao?”
Chẳng lẽ anh không biết nếu giết tôi rồi anh sẽ phải trả cái giá đắt thế nào sao?
Cả nhà anh đều sẽ chết bởi anh đã làm bừa, xương cốt mười tám đời tổ tiên nhà anh cũng sẽ bị đào lên. Nhưng những điều đó cũng chưa phải to tát.
E là chín đời nhà anh đều chết sạch cũng chưa đủ nữa lài”
Tất nhiên Xa Tinh Độ có thể cảm nhận được rằng Bùi Nguyên Minh không phải là một kẻ mất trí liều lĩnh. Vì vậy, trước tình hình như thế Xa Tinh Độ vẫn giữ vững được vẻ điềm tĩnh.
Anh ta tin chắc rằng Bùi Nguyên Minh sẽ không bao giờ dám làm loạn, cũng như sẽ không giết chết mình.
‘Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh lộ ra vẻ thích thú, nhẹ nhàng nói: “Xa Tinh Độ, anh đừng quá tự tin và cũng đừng đánh cược.
Bởi vì có nhiều lúc một khi anh đã thua cược rồi thì đến cơ hội hối tiếc cũng không còn nữa.
Mạng của anh chỉ có một. Anh chết rồi thì thật sự kết thúc tất cả”
Bùi Nguyên Minh nói với vẻ hứng thú, nhưng anh thực sự cảm thấy anh chàng quân sư của thương hội Thiên Trúc này rất đáng khen.
Chẳng trách một người như cậu chủ thứ mười ba của nhà họ Long ~ Long Thương Húc lại kết nghĩa với Phạm Mục Cương.
Chỉ cần nhìn vào độ lắt léo của Xa Tinh Độ thì đã có thể hình dung Phạm Mục Cương khó đối phó đến độ nào.
Nếu đem ra so sánh với tên Phạm Tiểu Trương bị giãm đạp chẳng khác nào một con chó.
Thì Xa Tinh Độ mạnh mẽ hơn rất nhiều.
“Người Thiên Trúc chúng tôi không thiếu tiền cũng không tiếc mạng!”
Nét mặt của Xa Tinh Độ vẫn thể hiện sự tự tin và mạnh mẽ như vậy.
“Nhưng đối với chúng tôi thể diện là điều quan trọng nhất!
Anh đã làm mất mặt bang Thiên Trúc, mất mặt thương hội Thiên Trúc thì chính là không nể mặt nước Thiên Trúc chúng tôi!
Đương nhiên là tôi muốn lấy lại thể diện rồi!
Chúng tôi chết vì sự tự tôn của nước Thiên Trúc của, không chỉ là chuyện bình thường mà còn có thể đầu thai kiếp khác làm giai cấp thứ nhất!”
Bùi Nguyên Minh cười, tiếp tục võ vào mặt Xa Tinh Độ và hờ hững nói: “Xem ra là mê tín phong kiến có thể hại chết người ấy nhỉ!
Anh tin chắc rằng mình sẽ đầu thai thành giai cấp thứ nhất sao?
Tôi nói là anh sẽ đầu thai thành giai cấp thứ tư đấy thì sao hả?”