Chàng Rể Quyền Thế

Chương 3280




Chương 3280

 

Bùi Nguyên Minh cười nhạt, nói: “Không sao, chỉ là một tên hề thích làm trò mà thôi!”

 

Trịnh Khánh Vân nghe vậy cũng không khỏi nhíu mày, cô ta cảm thấy Bùi Nguyên Minh quá bất cẩn Nhưng bởi vì sự công nhận anh rế, cô ta cũng không nói thêm gì nữa “Tên hề thích làm trò sao?

 

Anh lấy dũng khí ở đâu ra để nói ra câu nói ấy?

 

Anh có biết chúng tôi là ai không?

 

Tuy chúng tôi không thuộc tầng lớp thượng lưu, nhưng chúng ta đều là người thân của những quan chức lớn trong cơ sở quản lý hành chính Vũ Thành!

 

Chúng tôi chỉ cần giương tay chỉ thẳng mặt một cái thôi thì cũng đã đủ để dìm chết một người từ nơi khác đến như anh rš Anh lấy đâu ra tự tin để nói rằng chúng tôi chỉ là những tên hề thích làm trò hả?”

 

Một đám người nhìn Bùi Nguyên Minh bằng con mắt khinh bị, ai nấy đều vô cùng nghênh ngang, biểu cảm gượng gạo, cứng đờ.

 

“Nhóc con, hôm nay anh chết chắc rồi! Anh đắc tội với viện trưởng Đồng thì không sao, nhưng anh lại dám đắc tội với chúng tôi, hôm nay anh không chết cũng sẽ bị lột da!

 

Ồ, đám đàn bà này cũng được phết! Chi bắng chúng ta chơi đùa một lúc trước đã, đừng lãng phí!”

 

Đám cô ấm cậu chiêu đó liên tục cười lạnh, coi Bùi Nguyên Minh và những người khác như những con cừu chờ bị giết thịt.

 

Mấy cô gái xinh đẹp còn lắc lắc chiếc đồng hồ Omega SA trên tay, nhìn Bùi Nguyên Minh bằng gương mặt chứa đầu vẻ chế giêu.

 

Ở trong mắt bọn họ, một người như Bùi Nguyên Minh làm sao có thể chạm trán được với một cậu chủ đích thực như vậy chứ!

 

Đây gọi là không biết lượng sức mình, tự tìm cái chết!

 

Không đợi Bùi Nguyên Minh lên tiếng, Vạn Thiên Huy đã bước lên trên cười lạnh, nhìn Bùi Nguyên Minh một cách bỡn cợt rồi nói: “Thằng khốn khiếp kia, chính anh là người gây chuyện có đúng không?”

 

“Đúng vậy đó cậu ba Huy, chính là tên khốn này đang gây sự!”

 

Lúc này, Bạch Nhất Đồng bước tới trước mặt Bùi Nguyên Minh, nhướng mày, sấn tới phía trước hét: “Tên khốn, không phải lúc nấy anh rất kênh kiệu sao?

 

Không phải anh còn đá tôi một cú sao?

 

Không phải anh bảo người niêm phong bệnh viện của tôi lại sao?

 

Làm thử xem!

 

Tôi đang đứng trước mặt anh này, có giỏi thì anh đánh tôi lần nữa xem!

 

Anh mà đánh tôi thì coi như anh ghê gớm!

 

Nếu không đánh thì anh chính là con rùa rụt cổ!”

 

Có Vạn Thiên Huy bên cạnh, Bạch Nhất Đồng cảm thấy mình có thể dễ dàng đè bẹp Bùi Nguyên Minh.

 

“Bốp, bốp!”

 

Bạch Nhất Đồng đang hừng hực khí thế bỗng bị Bùi Nguyên Minh giáng vào mặt hai cái tát.

 

*ÁIP”

 

Bạch Nhất Đồng che mặt lảo đảo lùi lại, trên gương mặt cô ta hiện lên sự kinh ngạc và tức giận khôn tả.

 

Dù thế nào đi nữa, cô ta cũng không thể nghĩ tới Bùi Nguyên Minh lại kiêu căng ngạo mạn như vậy.

 

Bùi Nguyên Minh cười nhạt: “Mọi người đều đã nghe thấy đây là yêu cầu của cô ta.

 

Bây giờ tôi cũng đã tát rồi, có phải rất đàn ông không?”

 

“Tên khốn khiếp, anh làm vậy là không giữ mặt mũi cho chúng tôi!”

 

Đám người đi theo Vạn Thiên Huy đẳng đẳng sát khí bao vây lấy Bùi Nguyên Minh.

 

Bởi vì hai cái tát của Bùi Nguyên Minh không chỉ đánh vào mặt Bạch Nhất Đồng, mà còn cả mặt của nhóm người bọn họ.

 

Bạch Nhất Đồng nhân cơ hội ấy nắm lấy cánh tay của Vạn Thiên Huy, buồn bực nói: “Cậu ba Huy, em đã bị người ta ức hiếp kìa!

 

Anh đã thấy chưa?

 

Tên khốn kiếp này không chỉ là kiêu ngạo thôi đâu!

 

Anh ta còn dám đánh em trước mặt anh!

 

ồi đấy, Anh ta hoàn toàn không quan tâm đến mặt mũi của anh!

 

Quả là không biết pháp luật đạo lý gì cả!

 

Anh ta quả thật không coi cậu chủ Huy ra gì cả mài”

 

Lúc này Bạch Nhất Đồng không ngừng thêm dầu vào lửa, chỉ hy vọng có thể hoàn toàn đè bẹp Bùi Nguyên Minh.

 

Vạn Thiên Huy huơ tay làm cho sự kích động của mọi người tạm lắng xuống. Sau khi nhìn Bùi Nguyên Minh và tự đưa ra đánh giá trong lòng xong, anh ta phả ra một làn khói nông nặc mùi thuốc nói: “Giỏi lắm, anh giỏi lắm..”