Chương 3154
Ngay sau đó, một người đàn ông khoảng hơn 50 tuổi, đầu tóc mượt mà, bước ra.
Ông ta mặc một bộ vest đen, trên tay cầm hai quả óc chó, trên người ẩn chứa khí chất của một đấng bề trên.
Đây là chỉ huy phó Sở cảnh sát Vũ Thành, Hùng Tiến Đạt.
Dù sao ông ta cũng là người trong nhà nước, khí thế lúc này của Hùng Tiến Đạt áp đảo tất cả mọi người.
Ông ta bước đi trong dáng vẻ hiên ngang, những người trước mặt ông, ai nấy đều tự động dạt ra hết như cảnh chuột thấy mèo vậy.
“Chú hai, chú tới rồi!”
Không đợi Hùng Tiến Đạt nhìn rõ mặt của Bùi Nguyên Minh, đôi mắt của Hùng Nguyên Hóa đã sáng lên.
Hắn ta khập khiễng đi đến trước mặt Hùng Tiến Đạt và lớn tiếng nói: “Chú đến đúng lúc lắm!”
“Một tên không có mắt chạy đến kiếm chuyện ở Vũ Thành, địa bàn của chúng ta đấy!”.
“Nó còn đánh cháu trọng thương nữa!”
“Cũng không biết tên dân ngoài thành này có ai tựa lưng cho, mà lại dám kiếm chuyện với nhà họ Hùng chúng ta nữa!”
“Thằng này chắc vừa ăn gan hùm rồi đây!”
“Cháu nói với thằng đó rằng, chú hại của cháu là phó Sở cảnh sát Vũ Thành!”
“Tên khốn đó đảm bảo chú là con rùa, sợ chú mới lạ!”
Lúc này, Hùng Nguyên Hóa càng châm dầu vào lửa, dường như là muốn giết chết Bùi Nguyên Minh vậy.
Rõ ràng, sở dĩ gã ta mời chú hai của hắn đến đây là để dùng thực lực của cảnh sát trực tiếp đè ép Bùi Nguyên Minh, để cho kẻ người ngoài này không có cơ hội lật kèo.
Khi các cô gái xinh đẹp đi cùng nhìn thấy Hùng Tiến Đạt, đôi mắt ai nấy đều rực cháy.
Hùng Tiến Đạt kìa!
Phó sở cảnh sát Vũ Thành kìa!
Một nhân vật lớn thật sự đấy!
Hiên ngang quá đi!
Không biết có bao nhiêu phụ nữ nóng lòng muốn ngã thẳng vào vòng tay của Hùng Tiến Đạt, làm nũng với ông ta.
Sau đó, tất cả đều nhìn Bùi Nguyên Minh với vẻ mặt kiêu ngạo.
Anh chết chắc rồi!
Thằng dân quê không có mắt này chết chắc rồi!
Vừa rồi kiêu ngạo bao nhiêu, một lát nữa sẽ khốn đốn bấy nhiêu.
Chỉ có thể nói kẻ nhà quê này làm sao mà sánh nổi với nhân vật lớn chứ!
Nghe cháu trai nói, hôm nay vừa bị đánh vào mặt, ánh mắt chứa cơn giận dữ của Hùng Tiến Đạt trở nên lạnh lẽo.
Ông ta không ngờ rằng ở cái thời buổi này lại có một kẻ tùy tiện có thể giẫm lên đầu nhà họ Hùng này.
Lúc này, Hùng Tiến Đạt bước tới, ánh mắt lạnh lùng, tay cầm quả óc chó, cười lạnh nói: “Có đúng là vậy không?”
“Tên khốn nào đối xử với cháu tạo như vậy?”
“Không nể mặt tao như vậy!”
“Không muốn sống nữa sao?”
Khoảnh khắc này, Hùng Tiến Đạt mang trên người sự kiêu ngạo của một kẻ bề trên, một sự uy nghiêm.
“Tôi!”
Bùi Nguyên Minh khoanh tay lại, vẻ mặt lãnh đạm đi về phía trước: “Sao nào? Ông có ý kiến à?”
Ông có ý kiến?
Nhìn Bùi Nguyễn Minh đến ngưỡng này mà vẫn còn rất kiêu ngạo.
Đám người Hùng Nguyên Hóa cứng đơ cả ra, sững sờ nhìn Bùi Nguyên Minh.
Tên này rốt cuộc là ai, có gia thế gì vậy?
Sao hắn lại dám lên mặt với một người có quyền thể như Hùng Tiến Đạt thế chứ?
Hắn ta đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà!
Đúng là không biết chữ chết ghi sao rồi!
Giờ này vẫn còn ở đó ra vẻ nữa?
Tưởng là mình là có thể ra vẻ lên trên trời luôn hay sao?
Cả bọn cười nhạo sự thiếu hiểu biết của Bùi Nguyên Minh.
Chỉ có một người cận vệ tóc dài của Hùng Nguyên Hóa là khẽ cau mày, con người hắn trước giờ rất thận trọng, cảm thấy Bùi Nguyên Minh đang trong nguy thế này mà vẫn dám ra oai như thế, thì chắc chắn phải có một thế lực hùng mạnh và mạnh mẽ sau lưng.
Nghĩ đến điều này, tên này nhanh chóng gửi ra một vài tin nhắn.
Các cô gái xinh đẹp kia lại khinh miệt Bùi Nguyên Minh từ tận đáy lòng. Lúc này, cảm giác rằng tên nhà quê này không biết gì là trời cao biển rộng.