Chương 3147:
Dù sao hôm nay Trịnh Khánh Vân tới để biểu diễn, không phải là đến gây chuyện phiền toái. Chuyện làng giải trí vốn luôn rắc rối.
Nhỡ đầu xung đột hôm nay bị cánh săn ảnh nào chụp được thì sẽ bị lên đầu đề.
Cho nên dù Hùng Nguyên Hóa rất vô lại, cũng làm cho người ta hận không thể đạp vào mặt gã ta một cái.
Thế nhưng lúc này Trịnh Khánh Vân vẫn hy vọng có thể chuyện lớn biến thành chuyện nhỏ. “Trịnh Khánh Vân, mày tốt xấu gì cũng là người từ Thủ Đô tới, cũng là người ra mắt đã lâu. “Sao còn ấu trĩ như thế?”
Hùng Nguyên Hóa rút một điều xì gà ra đốt, phun một ngụm khói ở trên mặt của Trịnh Khánh Vân, mang theo vẻ mặt châm chọc. “Cho dù là mày không biết thân phận của Hùng Nguyên Hóa tao ở thành phố điện ảnh Vũ Thành, cũng phải biết sao tao là người mà ở làng giải trí Vũ Thành này không ai có thể từ chối chứ?”
“Mà mày không chỉ một lần mà ba lần từ chối, còn muốn cho tao cút á?”
“Mày ăn gan hùm mật báo à?”
“Tao có thể nói rõ cho mày biết, hai điều kiện kia của tao, hôm nay mày đồng ý thì đồng ý, không đồng ý cũng phải đồng ý!”
“Tao không ngại nói cho mày biết, hôm nay tao đặc biệt tìm đến trên dưới một trăm tay chân nhà họ Hùng tới đây!”
“Bây giờ trong ngoài nơi này đều là người của tao!”
“Nếu như mày không đồng ý yêu cầu của tạo thì mày và những người bên cạnh mày đây phải bò mà đi ra ngoài.”
Nói đến đây, vẻ mặt Hùng Nguyên Hóa đầy đùa cợt cùng lạnh lùng.
Hùng Nguyên Hóa cũng là họ ngoại của nhà họ Long, cũng là người nhà họ Hùng.
Gã ta tung hoành ngang dọc ở làng giải trí Vũ Thành, đã bao giờ có người dám từ chối yêu cầu của gã ta?
Chỉ là một diễn viên nhỏ từ Thủ Đô tới nà dám ra vẻ thanh cao ở ngay trước mặt gã ta?
Đùa gì thế!
Lẽ nào những người này không biết, phàm là diễn viên, người nổi tiếng trên mạng đến Vũ Thành tham gia hoạt động, cũng phải bị Hùng Nguyên Hóa gã kiểm tra thân thể à?
Trịnh Khánh Vân cũng không phải trường hợp đặc biệt gì!
Lúc này khuôn mặt cười của Trịnh Khánh Vân hơi trầm xuống, thấp giọng nói: “Hùng Nguyên Hóa, tôi cảnh cáo anh một lần nữa!”
“Mang theo người của anh rời đi, đừng có mà càn quấy.”
“Tôi không muốn gây chuyện, không có nghĩa là tôi sợ!”
Hùng Nguyên Hóa “Úi dà” một tiếng, vẻ mặt kỳ quái nói: “Tao có thể hiểu là mày đang uy hiếp tao không đây?”
“Tao sợ quá!”
“Ở Vũ Thành lại có người dám uy hiếp tao?”
“Hơn nữa còn là một ngôi sao nhỏ?”
“Mày ăn gan hùm mật gấu à?” Hùng Nguyên Hóa lại nhả ra một vòng khỏi đặc.
“Nhưng mà mày có ăn gan hùm mật gấu thì sao?”
“Hôm nay Hùng Nguyên Hóa này cũng đã mang người tìm tới cửa, không tìm mày để vui vẻ thì sao có thể xứng với việc hôm nay tao huy động nhân lực chứ?” “Dù sao, tối hôm qua tạo cũng muốn mày đến mức ngủ không yên đấy!”
“Rầm.”
Vừa lúc đó, cửa lớn ở hậu trường bỗng nhiên bị người ta đá văng ra.
Sau đó chỉ thấy Bùi Nguyên Minh vẻ mặt lạnh lùng chậm rãi đi đến, thản nhiên nói: “Nhân lúc tâm trạng tôi tốt, cút đi.”
Bùi Nguyên Minh vừa hay chuẩn bị tới đón Trịnh Khánh Vân đi ăn cơm, kết quả xe vừa dừng lại thì đã nhận được tin nhắn cầu cứu của Trịnh Khánh Vân nên vội đi tới.
Mà thấy Bùi Nguyên Minh xuất hiện, Sở Tuấn Hiện cũng thở dài một hơi.
Về phần Trịnh Khánh Vân thì ánh mắt sáng ngời. “Ôi chao? Thằng ẻo lả này từ đầu tới nhờ?” Hùng Nguyên Hóa nhìn khách không mời mà đến trước mắt này, thấy dáng vẻ anh là đồ trói gà không chặt, lúc này trong đôi mắt hiện lên vẻ khinh thường.
Ở cái chỗ Vũ Thành nhỏ hẹp này, chỉ người nào thoạt nhìn cao to, chiến lực đáng sợ mới có thể được tôn trọng vài phần. “Thằng ẻo là” này vừa nhìn là biết người nơi khác đến, thấy thế nào cũng kiểu vai không thể khiêng, tay không thể đấm. Với kiêu ngạo của Hùng Nguyên Hóa mà nói thì làm sao gã ta có thể biết sợ?