Chàng Rể Quyền Thế

Chương 3072




chương 3072:

Nhìn thấy Bùi Văn Cẩn bất chấp tính mạng mà dốc sức bảo vệ Bùi Nguyên Minh, sắc mặt của Bùi Cửu Thiên lập tức trở nên rất tệ, ly rượu đang cầm trong tay cũng vang lên tiếng vỡ “răng rắc”.

Đám người Quách Tuấn Anh ở bên cạnh anh ta đều hiểu rõ.

Bây giờ chỉ cần Bùi Văn Cẩn đứng về phe của Bùi Nguyên Minh, vậy vị trí Thiếu chủ kia đã có | thay đổi lớn rồi.

Ván cờ này, đã đi tới thời điểm quan trọng.

Bà cụ nhà họ Bùi lạnh lùng nhìn Bùi Văn Cẩn, một lúc lâu sau bỗng thở dài một hơi, nói: “Được, anh đã nhất định phải bảo vệ nó như thế, vậy tôi sẽ để cho anh bảo vệ nó!”.

“Nể mặt cái uy danh Bùi Môn chủ của anh, tôi để cho ân nhân và cũng là khách quý của anh tiếp tục ở đây”

“Nhưng mà, tôi vẫn nói câu đó. Tôi muốn anh phải thực hiện lời hứa, giải quyết chuyện chính của Bùi Môn tại Cảng Thành và Las Vegas.”

“Chúng ta đã từng nói là vào ngày mừng thọ năm nay của tôi, nhất định sẽ cho Cửu Thiên làm Thiếu chủ của Bùi Môn tại Cảng Thành và Las Vegas”

“Chuyện này, ngày đó anh cũng đã chấp thuận rồi”

“Nếu đã như vậy, cho dù là vì tương lai hay là vì sự yên ổn của Bùi Môn tại Cảng Thành và Las Vegas đi nữa.

“Hôm nay nhân dịp có mọi người ở đây, anh cũng quyết định chuyện này tại đây luôn đi”

“Trong lòng của anh hẳn rõ ràng, chuyện này không những là ý của tôi, mà còn là ý của ba anh nữa.”

Bà cụ họ Bùi lạnh lùng nói: “Hay là anh muốn ép ông ấy phải xuất quan, chủ trì đại cuộc?”

Ý của ba ông ta?

Ba của Bùi Văn Cẩn?

Lão Môn chủ Bùi Thiên Trường trong truyền thuyết?

Đúng lúc này, ai nấy đều hít ngụm khí lạnh.

Bùi Thiên Trường là ai? Chính là người đã tạo dựng nên Bùi Môn tại Cảng Thành và Las Vegas đó. Hơn nữa, nghe nói ông ta còn là chiến thần đỉnh cao đã nhiều năm, vẫn đang bế quan tu luyện, muốn tìm tới con đường Thiên Nhân Hợp Nhất.

Mà chuyện Bùi Cửu Thiên lên nắm quyền, lại là ý của Bùi Thiên Trường?

Vào lúc này, ánh mắt ngập tràn khó hiểu của mọi người ở đó đều nhìn về phía Bùi Văn Cẩn.

Bùi Văn Cẩn có thể cãi lại ý của cụ bà, nhưng ông ta có thể dám cãi lại lời của lão Môn chủ sao?

Nên biết rằng danh tiếng và sức mạnh của lão Môn chủ chính là chuyện mà người bình thường không thể nào tưởng tượng ra được.

Chỉ cần ông ta nói một câu, thậm chí cũng có thể đoạt lại tất cả mọi thứ của Bùi Văn Cẩn vào ngày giờ phút này.

Nhìn thấy sắc mặt của Bùi Văn Cẩn trong nháy mắt trầm xuống, đám người thuộc phe của Bùi Cửu Thiên lộ ra vẻ châm chọc nhàn nhạt.

Vào lúc này, Bùi Văn Thành tiến lên một bước, thấp giọng nói: “Chú Tư, nghe tôi khuyên đi. Ba không thể nào giao Bùi Môn tại Cảng Thành và Las Vegas vào tay của người ngoài đâu.”

“Nếu chuyện này đã được ông cụ quyết định rồi, vậy thì không thể nào thay đổi được.”

Bùi Văn Sơn đang ôm mặt cũng nở nụ cười lạnh, nói: “Đúng đó chú tư, chú nên biết mấy tháng gần đây, chuyện ở hai thành phố Cảng Thành và Las Vegas rất nhiều, danh tiếng của Bùi Môn tại Cảng Thành và Las Vegas cũng liên tục bị tổn thất”.

“Không nói những chuyện khác, cách đây không lâu Cửu Thiên suýt chút nữa đã bị người ta hại nổ chết rồi, ngày mừng thọ hôm nay của cụ bà cũng có người tới quấy rầy”.

“Nếu những chuyện này mà lọt vào tai người khác, sẽ là tranh chấp nội bộ nghiêm trọng của Bùi Môn tại Cảng Thành và Las Vegas.”

“Nếu cứ tiếp tục như thế, người luôn luôn nhắm tới chức vị của Bùi Môn tại Cảng Thành và Las Vegas của chúng ta nhất định sẽ đâm chọt”

“Hơn nữa, nói không chừng tứ đại môn phiệt kia còn đang mong muốn nhìn thấy chúng ta rơi vào kết cục như này!”.

“Cho nên, hôm nay nhất định phải chọn xong người làm Thiếu chủ, nếu không thì sẽ chả có ích lợi gì cho Bùi Môn tại Cảng Thành và Las Vegas của chúng ta cả”.

Bùi Lệ Thu cũng đi ra, nhẹ giọng nói: “Anh Tư, mấy năm gần đây, Cửu Thiên đã dốc hết sức lực, cẩn trọng từng chút một vì Bùi Môn tại Cảng Thành và Las Vegas của chúng ta”

“Thậm chí nó còn trải qua vô vàn gian khổ để trở thành chiến thần”

“Có một người con cháu xuất sắc như vậy, nếu nó không lên nắm quyền thì còn ai có đủ tư cách nữa chứ?”

“Huống hồ, trong mắt của mọi người và cả người ngoài, nó đã là Thiếu chủ Bùi từ lâu rồi.”

“Bây giờ, nó chỉ là thiếu một danh phận mà thôi.”