Chàng Rể Quyền Thế

Chương 3035




Chương 3035 “Bùm”

Bùi Văn Cẩn bước lên phía trước, đột nhiên trong cơ thể bộc phát một loại khí tức khó tả.

Với bán kính hơn chục mét, cát và đá bay tứ tung.

‘Vô số người nheo mắt.

Những người quản lý mặc áo xanh đang cầm súng đang ôm ngực và lùi lại, khóe miệng họ ứa ra cả máu.

Cùng lúc đó, tổng quản Bùi chân không trụ vững, cả người quỳ xuống, một tiếng “bịch” vang lên.

Không phải ông ta muốn tự mình quỳ xuống, mà là khí thế Bùi Văn Cẩn tỏa ra ngay lúc này thật sự quá dọa người, cứ như có một ngọn núi nặng đang đè lên, Bùi tống quản một chút cũng không chịu nổi Mạnh mẽ, quả thật quá mạnh mẽ!

Thiên kiếm vừa rồi cũng đã rất mạnh mẽ.

Tuy nhiên, vị cao thủ này thường không xuống núi, linh khí hiển hiện lúc này còn mạnh hơn một chút so với Thiên Kiệt vừa rồi.

Tổng quản Bùi tái mặt ngay lập tức, trên lưng toát mồ hôi lạnh.

Bùi Nguyên Minh nhìn Bùi Văn Cẩn một cách hứng thú, lập tức liếc mắt một cái.

Mặc dù hẳn ta luôn biết rằng vị cao thủ họ Bùi này quả nhiên phi thường, nhưng hắn ta vẫn đánh giá thấp một cách không ngờ.

Chỉ có thể nói, thập đại gia tộc quyền lực, năm môn phiệt lớn, tứ đại kỳ thạch đều không có cái nào là đơn giản Nhưng dáng vẻ hôm nay của Bùi Văn Cẩn dường như cũng đã giải thích được một điều, đó là ông ta hoàn toàn không để mặt mũi cho cụ bà.

Bùi Văn Cẩn lúc này chống lưng nhìn tổng quản Bùi đang quỳ trên mặt đất, nhẹ giọng nói: “Nói cho tôi biết, tại sao ông lại nhẹ tay với tôi, tổng quản Bùi?”

“Vâng, tôi xin lỗi, Bùi môn chủ!”

‘Tổng quản Bùi toát mồ hôi lạnh, sắc mặt tái nhợt đến cực.

điểm.

“Tôi đã xúc phạm đến ông, xin hãy tha thứ cho tôi!”

“Tôi sẽ nhanh chóng cút đi!”

‘Vốn dĩ tổng quản Bùi cảm thấy Bùi Văn Cẩn ngày thường có vẻ rất nhẹ nhàng, chắc chắn không có bao nhiêu sức lực.

Nhưng vào lúc này khi Bùi Văn Cẩn thực sự bùng phát, tổng quản Bùi đã rõ ràng nhận ra khoảng cách giữa mình và Bùi Văn Cẩn.

Đó là hố sâu mà ông ta không thể vượt qua cả đời mình!

“Đầy tớ ức hiếp chủ nhân, đó là dĩ hạ phạm thượng.”

“Chúng ta cùng Bùi môn đánh cuộc cũing không cần một người như vậy.”

Khi giọng nói vừa dứt, Bùi Văn Cẩn hừ lạnh một tiếng, sau đó tiến lên một bước.

Những tảng đá vụn bay ra khỏi mặt đất.

“Bịch”

Hơn một chục quản lý mặc áo xanh cầm súng đồng loạt ngã xuống đất ngay lập tức!

Một cơn ớn lạnh trực tiếp từ bàn chân đến đỉnh đầu của tổng quản Bùi, ông ta đã nhìn thấy những kẻ giết người, nhưng ông ta chưa bao giờ nhìn thấy một lời nói nào như vậy.

Quá thản nhiên và hờ hững Giống như vừa giãm chết vài con kiến bên đường.

“Có biết tại sao tôi không giết ông không?”

Bùi Văn Cẩn xem nhẹ tổng quản Bùi “Bởi vì tôi muốn ông mang về một câu cho cụ bà.”

“Bùi Nguyên Minh là khách quý của tôi”

“Tôi không để cậu ấy đi, không ai đủ tư cách để cậu ấy xuất ngoại trong thời hạn.”

“Bản môn chủ một ngày còn chưa chết thì Bùi Cửu Thiên dù sao cũng chỉ là thiếu chủ.”

“Một kẻ đầy tớ, nên biết quỳ trước mặt ai, rõ chưa?”

Bùi tổng quản khóe mắt co rụt lại, thì thào nói: “Tôi đã hiểu, đã hiểu!”

Bùi Văn Cẩn nhẹ giọng nói: “Thiên Kiệt nằm vùng ở Đảo Quốc, chứng cớ xác thực.”

“Bùi Nguyên Minh càng vất vả công lao càng lớn, là khách quý của Bùi môn ở Cảng Thành và Las Vegas. Từ nay, nhìn thấy cậu ấy giống như nhìn thấy tôi.”

“Tự chặt đứt hai tay, nhớ lấy lời này gửi về rồi cút ngay”

Tổng quản Bùi nghe vậy dựng tóc gáy, nhưng cũng không dám từ chối hay phản kháng, chỉ có thể căn răng trực tiếp đập công tay xuống đất.

Sau đó, kéo theo công tay bị gãy của mình, Bùi tổng quản mang theo sự hối hận và những suy nghĩ cay độc, lồm cồm và lăn ra khỏi sân gôn Làm xong tất cả, Bùi Văn Cẩn hơi hơi nheo mắt lại, ánh mắt rơi vào Thiên Kiệt: “Xem ra là Tenkade Shiro, có thể mở.

miệng rồi”