Chàng Rể Quyền Thế

Chương 303




Giang Văn Huy không muốn dài dòng nhiều lời mà trực tiếp nện công văn nhậm chức lên trên người Hạ Vân.

“Từ hôm nay trở đi, công ty này sẽ là của tôi, hi vọng đây là lần cuối cùng cô ta bị đánh, nếu không nghe lời thì sau này sẽ không chỉ một bạt tai đơn giản như thế đâu.”

Hạ Vân theo bản năng nhận lấy công văn nhậm chức, lúc nhìn thấy nội dung trong tài liệu thì cô ta ngẩn người tại chỗ. Tài liệu được gia tộc Bùi Thị ký tên, nội dung là Giang Văn Huy nhậm chức tổng giám đốc công ty đầu tư Bùi thị…

Chuyện này… Sao có thể chứ?

Tổng giám đốc tiền nhiệm Bùi Nguyên Minh mới nhậm chức mấy ngày mà? Hơn nữa, vì sao gia tộc Bùi thị lại để cho nhân vật nhỏ không ra gì như vậy đến nhậm chức chứ? Đây không phải trò đùa chứ.”

“Anh lấy tài liệu này ở đâu thế? Anh nên biết làm giả hồ sơ sẽ có hậu quả gì không?” Hạ Vân trầm giọng hỏi.

“Làm giả à? Tôi cần làm giả sao? Cô tốt xấu gì cũng là thư kí tổng giám đốc, văn bản này có phải giả không mà cũng không phân biệt được à? Còn nếu như cô cảm thấy tôi không xứng làm tổng giám đốc của các người, chỉ tiếc lời của cô không được tính, của tôi cũng không được tính, vấn đề này do cấp trên quyết định.” Giang Văn Huy mỉm cười mở miệng nói.

Những lời này đúng là một đả kích cực lớn với Hạ Vân, cơ thể mềm mại của cô ta hơi chấn động, trên mặt ngập tràn vẻ khó tin.

Nếu Giang Văn Huy thật sự là người gia tộc Bùi thị cắt cử xuống, vậy thì tổng giám đốc Bùi Nguyên Minh phải làm sao đây?

“Dẫn tôi đến văn phòng của tôi đi.” Giang Văn Huy đưa tay nâng chiếc cằm hoàn mỹ của Hạ Vân lên, mỉm cười nói.

Hạ Vân vội vàng lùi về phía sau mấy bước, dường như đang muốn nổi giận, nhưng vẫn ép mình bình tĩnh lại, sau đó đưa tay làm tự thế mời: “Mời đi bên này, nhưng chuyện này vẫn chưa biết là thật hay giả, tôi cần phải xác minh với cấp trên đã.”

“Tùy cô.” Giang Văn Huy mỉm cười, việc này do Bùi Lệ Trân sắp xếp thì sao có thể giả được, cho dù Hạ Vân xác minh thế nào cũng không thể là giả. Trước khi đi Hạ Vân còn nhìn Tống Kiều Linh một cái, sau đó bước nhanh vào thang máy.

Trong lòng Tống Kiều Linh hiểu rõ, nhanh chóng triệu tập những nhân viên vừa chứng kiến cảnh này đến một phòng họp, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Không ai được nói chuyện vừa xảy ra ở đây ra ngoài, người kia có lẽ là tổng giám đốc mới của chúng ta, nhưng có khi cũng không phải, lúc này chưa chắc chắn được nên mọi người cũng không thể nói lung tung, nếu không trong chúng ta không ai có thể chịu nổi hậu quả này, mọi người hiểu không?”

Cô bé ở quầy thu ngân cũng câm như hến, lúc này mỗi người đều không ngừng gật đầu, nếu như người vừa rồi thật sự là tổng giám đốc, vậy sau này mọi người sống không dễ chịu rồi.

Văn phòng tổng giám đốc, Giang Văn Huy nghênh ngang ngồi trên ghế vốn thuộc về tổng giám đốc Bùi Nguyên Minh, hai chân tùy ý là gác lên bàn làm việc, anh ta nhìn Hạ Vân từ trên xuống dưới, mỉm cười nói: “Chúng ta nghỉ ngơi ở đâu?”

“Chúng ta?” Hạ Vân sửng sốt một chút, không rõ ý của Giang Văn Huy là

Giang Văn Huy cười như không cười. gì.