Chàng Rể Quyền Thế

Chương 3026




Chương 3026

“Bùi Nguyên Minh, cậu rất giỏi, thực lực còn có thể, tuyệt đối là người nổi bất nhất trong thế hệ trẻ bây giờ”

“Chỉ tiếc, thời gian cậu luyện võ còn quá ngắn!”

Trên mặt Thiên Kiệt lộ ra nụ cười lạnh lùng lại vô cùng tự tin.

“Có thể qua một khoảng thời gian nữa, cậu có thể đánh thẳng được tôi.”

“Nhưng nếu hôm nay cậu đã xuất hiện ở đây, vậy cậu chắc chắn sẽ phải chết.”

Vừa nói, Thiên Kiệt vừa lắc lắc cổ, tiếng kêu “răng rắc” vang lên, khiến cho trạng thái tinh thần của mình càng tốt hơn, cũng để cho bản thân mình có thể hoàn toàn phát huy hết trạng thái vốn có.

Bùi Nguyên Minh nhún vai, thản nhiên nói: “Chó cắn người sẽ không sủa, ông nói nhiều như vậy, chứng tỏ ông không được đúng không?”

Đối với Thiên Kiệt, Bùi Nguyên Minh vẫn là có chút coi trọng.

Chẳng qua đối phương không phân lí lẽ, không biết đúng sai, đã cho thấy ông ta có một tấm lòng tu luyện võ học không đủ trong sáng thuần khiết.

Theo Bùi Nguyên Minh thấy, người như vậy có thể trở thành chiến thần, thực lúc cũng sẽ không quá mức dọa người.

Đối với anh mà nói, đều có thể đánh bại, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi “Âm”

Sắc mặt Thiên Kiệt khẽ thay đổi, đối với Bùi Nguyên Minh còn muốn kiêu ngạo hơn ông ta mấy phần, anh không muốn cho một chút sắc mặt dễ coi nào.

Trong chớp mắt này, thân đao của ông ta hành động, trực tiếp nhẹ nhàng chém về phía trước.

“Âm”

Đao trong tay ông ta lần thứ hai bay lên, trực tiếp chém về phía mặt Bùi Nguyên Minh.

Thần sắc Bùi Nguyên Minh vẫn thản nhiên, đao trong tay giơ lên, nhẹ nhàng đỡ đòn.

“Keng, keng, keng..”

Đao của hai bên va chạm, mỗi cây đều có tia lửa xet ra ngoài.

Lúc tới đao thứ ba, đao trong tay Bùi Nguyên Minh bỗng nhiên ‘răng rắc’ một tiếng, gãy thành hai.

Tất nhiên, cây đao anh tùy ý cướp lấy từ trong tay của quản lý áo xanh, chất lượng không tốt chút nào.

Trong chớp mắt này, Bùi Nguyên Minh lùi về sau theo bản năng “Bây giờ muốn chạy, không biết là đã quá muộn rồi sao?”

Không để Bùi Nguyên Minh rời đi, chỉ thấy đao trong tay Thiên Kiệt động lên, nhẹ như chim yến, thân đao bay lên, giống như sao xẹt đâm về phái Bùi Nguyên Minh.

Bây giờ đao trong tay ông ta có tốc độ nhanh hơn, lúc mỗi đao chém ra đều có một đao khí bay ra xé rách không khí.

Từng đao muốn mạng!

Từng đao đáng sợ! “Choảng choảng choảng!”

‘Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh thờ ơ, anh bỏ đao gấy trong tay đi, tay phải không ngừng đánh ra.

Lúc môi chưởng đánh ra, đều rơi xuống song đao của Thiên Kiệt, thuận lợi phá giải được thế công sắc bén Thiên Kiệt.

Chỉ là trong tay Bùi Nguyên Minh không có binh khí thuận tay, trong trận chiến như vậy chỉ có thể lùi lại tránh né.

Cho nên mỗi lần hai bên đánh nhau, Bùi Nguyên Minh sẽ lùi về sau vài bước.

Mà Bùi Nguyên Minh lùi về sau làm cho Thiên Kiệt giống như thấy được cơ hội chiến thắng.

Ánh sáng trong mắt ông ta ngày càng sáng lên, đao trong tay cũng càng lúc càng nhanh.

“Âm”

Trong lúc quyết định, tay trái của Thiên Kiệt lật ra, một cây thủy thủ trực tiếp bay khỏi tay, bay về phía mặt Bùi Nguyên Minh.

Bùi Nguyên Minh búng tay, bản văng cây thủy thủ ra ngoài, nhưng giây tiếp theo, đầu ngón tay cái của Bùi Nguyên Minh đã biến thành màu đen lan ra.

€ó độc.

Thiên Kiệt – người được xưng là cao thủ số một của Bùi Môn ở Cảng Thành, không chỉ đao pháp lợi hại hơn nửa lúc ra tay cũng không hề để ý đến thanh danh của mình Đường đường một đại cao thủ mà lại đi dùng độc, thật sự là khiến người khác nghẹn họng không biết nên nói gì Chớp mắt kế tiếp, thân thể Bùi Nguyên Minh kéo ra một khoảng cách, sau đó tay trái điểm mấy cái lên mạch máu tốc độ trên tay phải, muốn thải độc tố trong người ra.

Bùi Nguyên Minh trên chiến trường những năm đó, gặp rất nhiều cách giết người, một chút độc tố này cũng không làm gì được anh.