Chàng Rể Quyền Thế

Chương 3022




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 3022

Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh bình tĩnh nhưng giọng nói lộ rõ vẻ châm chọc.

Vừa nói, anh còn vừa lấy ra một chiếc một chiếc khăn giấy, vẻ mặt chán ghét lau sạch hai tay mình Cảnh tượng này làm tổng quản Bùi thấy nóng mắt.

Một giây sau, cuối cùng ông ta cũng phản ứng lại được, ông ta nện mạnh chân xuống đất và hét lên: “Mất dạy!”

“Bùi Nguyên Minh!”

“Thắng ranh con nhà cậu đúng là quá mất dạy!”

“Cậu dám đánh cả quản lý của Bùi môn tại Cảng Thành và Las Vegas sao?”

“Đến người của cụ bà mà cậu cũng dám đánh!”

“Trong lòng cậu có còn coi Bùi môn Cảng Thành và Las Vegas ra gì không?”

“Có coi cụ bà ra gì không?”

Bùi Nguyên Minh cười nhạt: “Tổng quản Bùi, ông mù rồi sao?”

“Ông không nhìn thấy một gã người hầu vừa mạo phạm đến tôi sao?”

“Kẻ dưới mạo phạm người trên, đó là điều cấm ky nhất của Bùi môn Cảng Thành và Las Vegas.”

“Tôi là khách quý của môn chủ nên đương nhiên là người trên”

“Ông là tống quản mà còn phán đoán không chuẩn, lại còn chuẩn bị nói tới vương pháp và quy củ với tôi sao?”

Ánh mắt Bùi Nguyên Minh trở nên lạnh lùng, giọng nói châm chọc: “Hay những thứ được gọi là vương pháp và quy tắc các ông chỉ nói cho có vậy thôi?”

“Lúc mọi chuyện có lợi cho các ông, mọi người đều phải làm theo vương pháp, theo quy tắc.”

“Lúc mọi chuyện bất lợi cho các ông, sự tồn tại của vương pháp và quy tắc là không cần thiết nữa đúng không?”

“Nói như vậy, có phải tôi có thể hiểu như thế này không?”

“Tổng quản Bùi còn không coi cụ bà của Bùi môn tại Cảng Thành và Las Vegas ra gì đúng không?”

“Ông chỉ lấy bà ấy ra làm lá chắn rồi tùy ý hành động thế nào cũng được đúng không?”

“Tổng quản Bùi, sao ông lại có suy nghĩ như vậy?”

“Ông đúng là đại bất kính!”

“Cậu..”

Trong lúc ông ta vẫn đang nói, mười mấy quản lý mặc áo.

dài xanh đằng đăng sát khí bước ra từ rừng cây phía sau.

Người nào người nấy đều bày sẵn tư thể có thể xử lý Bùi Nguyên Minh bất cứ lúc nào.

“Tôi không có hứng thú gì với chuyện thách thức các ông.”

Bùi Nguyên Minh vẫn thản nhiên.

“Chỉ có điều, tôi muốn ở đâu và ở bao lâu thì đó là việc của tôi”

“Hai thành phố Cảng Thành và Las Vegas tôi muốn tới sẽ tới muốn đi sẽ đi”

“Tất cả đều phải xem tâm trạng tôi thế nào”

“Còn nếu các ông muốn giở cái bài một chữ đáng giá ngàn vàng ra thì phiền các ông đóng cửa nhà lại tự chơi một mình với nhau ở trong nhà”

“Thế giới này không phải là của Bùi môn tại Cảng Thành và Las Vegas, cũng không phải là của cụ bà, càng không phải là của ông, quản lý Bùi à.”

“Ông muốn xưng vương xưng đế trên địa bàn của Đại Hạ sao?”

“Ông tỉnh lại đi, thời đại phong kiến đã cách đây hơn một trăm năm rồi, ông hiểu không?”

Nghe Bùi Nguyên Minh nói xong, Bùi Diễm Lan thở dài một hơi rồi lấy điện thoại ra gửi đi một tin nhắn.

Cô ta hiểu rất rõ chuyện ngày hôm nay không thể chấm dứt dễ dàng được.

“Ha ha ha hai”

Tổng quản Bùi nhìn Bùi Nguyên Minh rồi cười điên cưồng.

“Bùi Nguyên Minh, tôi từng gặp qua không ít người ngông cuồng”

“Cậu chủ thế tử tôi cũng từng gặp rất nhiều”

“Tôi cũng từng gặp vô số các ông trùm của Tam giác vàng, cướp biển ở Somalia, các ông vua ở Trung Đông”

“Nhưng những người đó không ai huênh hoang như cậu, không ai không biết sống chết như cậu”

“Tôi dẫn người tới đây là muốn cho cậu một cơ hội nhưng cậu lại nói Bùi môn tại Cảng Thành và Las Vegas không quản được cậu?”

“Có phải cậu cảm thấy đánh đổ được hai Kiếm Thánh của Đảo Quốc đã là rất ghê gớm không?”