Chàng Rể Quyền Thế

Chương 3016




Chương 3016

Biệt thự hoa viên, Cảng Thành.

Mấy người Bùi Nguyên Minh ngồi lại cùng uống trà buổi sáng.

Bùi Nguyên Minh cầm chiếc Ipad xem một lúc xong rồi mới lên tiếng hỏi: “Bùi môn chủ, tôi có một câu hỏi không biết có nên hỏi hay không?”

“Não của Bùi Cửu Thiên bị úng nước sao?” “Bùi môn tại Cảng Thành và Las Vegas sao lại chọn một người như vậy để làm thiểu chủ?” “Có phải các ông muốn tự hủy hoại tiền đồ của mình không?” Đọc nội dung tin tức xong, không cần điều tra Bùi Nguyên Minh cũng đã có thể xác nhận.

Chỉ có một mình Bùi Cửu Thiên mới kể lại tình hình như vậy, tiện thể đẩy anh lên đầu sóng ngọn gió, thách thức người Đảo Quốc trước giờ vẫn có thần kinh yếu.

Quá nửa khả năng Bùi Cửu Thiên cho rằng làm vậy không những có thể khiến người của Đảo Quốc ra tay với anh mà còn làm Bùi Cửu Phong mất đi cơ hội đứng dậy làm lại từ đầu, thậm chí còn khiến người của Đảo Quốc còn nợ anh ta một ân tình rất lớn.  Chỉ có thể nói đây là kế một mũi tên trúng ba con chim, đúng là một chuyện đáng vui mừng.

Lúc này Bùi Văn Cẩn cũng đã đọc được tin tức, đọc xong ông ta thở dài một hơi rồi nói: “Đứa cháu này của tôi cái gì cũng tốt, chỉ có điều quá nhiều mưu đồ xấu xa”

“Tầm nhìn không đủ, ý chí cũng không đủ.” “Cụ bà luôn cảm thấy tôi không để cho cậu ta lên nắm quyền là vì cậu ta không phải con trai của tôi”.

“Nhưng bà ấy chưa bao giờ nghĩ đến chuyện một người không có tầm nhìn xa trông rộng như cậu ta lên nắm quyền thì đó không phải là một chuyện tốt với Bùi môn ở Cảng Thành và Las Vegas.”

“Bùi môn ở Cảng Thành và Las Vegas là gia tộc ở mạn phía Nam của Đại Hạ, từ trước đến nay luôn là vùng đất mà những người cầm quân bắt buộc phải chiếm được. Muốn đứng vững trên mảnh đất này, cần một người có tầm nhìn và suy nghĩ đủ lớn.”

Nói đến đây, trong mắt Bùi Văn Cẩn thoáng qua vẻ thất vọng. Mặc dù từ trước đến nay ông ta không coi trọng Bùi Cửu Thiên nhưng ông ta cũng không ngờ anh ta lại là người không biết nặng nhẹ như vậy, đến một nước đi ngu dốt như vậy mà cũng làm ra được.

Mặc dù bên ngoài nhìn vào sẽ tưởng rằng với nước đi này Bùi Cửu Thiên rất được lợi.

Nhưng đây là chuyện Bùi môn ở Cảng Thành và Las Vegas làm, vậy mà đến cuối cậu ta lại đổ hết lên người Bùi Nguyên Minh. Điều này đẩy Bùi môn ở Cảng Thành và Las Vegas vào ranh giới của những người bất nhân bất nghĩa. Nói một cách đơn giản, tầm nhìn chuyện lớn của Bùi Cửu Thiên quá kém.

Hoặc có thể nói, trước khi lên nắm quyền, trong lòng anh ta hoàn toàn không biết đến thứ gọi là chuyện lớn.

Bùi Nguyên Minh bỏ chiếc Ipad xuống, anh uống một ngụm trà rồi nói: “Không biết Bùi môn chủ định giải quyết chuyện này thế nào?”

Bùi Văn Cẩn nói dửng dưng: “Còn có thể giải quyết thế nào nữa? Đương nhiên là phủ nhận rồi.”

“Có một số chuyện có thể làm nhưng không thể nói, nhất là nói trước mặt bàn dân thiên hạ”.

“Nhưng nếu có một kẻ ngốc nói ra ngoài thì họ Bùi ở Cảng Thành và Las Vegas này ngoài chuyện đưa ra một thông báo công khai ra, còn có cách nào tốt hơn sao?”

Bùi Nguyên Minh nhún vai, bình tĩnh nói: “Thực ra bây giờ ra một thông báo công khai hay không cũng không quan trọng.”

“Nếu người của Đảo Quốc đã nhận được thông tin do Bùi Cửu Thiên truyền tới thì nhất định đã khẳng định 100% chuyện này là do tôi làm.”

“Đương nhiên đó vốn dĩ là sự thật.”

Ánh mắt bà Đường Lan Nhã ẩn hiện vẻ lo lắng: “Nguyên Minh, nếu như vậy gần đây cậu ra vào phải cẩn thận một chút.”

“Người của Đảo Quốc phẫn nộ lên thì chuyện gì cũng làm ra được. “Mặc dù cậu giải quyết hai Kiếm Thánh của bọn chúng, khiến bọn chúng sợ đến vỡ mật”

“Nhưng điểm đáng sợ của đám người Đảo Quốc không phải là thực lực của bọn chúng mà là việc bọn chúng dùng những thủ đoạn hèn hạ”.

“Đối mặt với một dân tộc hiểm ác như loài rắn độc như vậy, chỉ cần hơi lơ là một chút là cũng có thể bị cắn một phát, cậu nhất định phải cẩn thận. Cẩn thận phải đặt lên hàng đầu”

Rõ ràng Đường Lân Nhã hiểu rõ cách hành sự của đám người Đảo Quốc.

Vậy nên, ở vị trí của một người mẹ vợ nói chuyện với con rể, bà rất lo lắng cho sự an toàn của Bùi Nguyên Minh.